Từ khi Ứng Dư nói muốn tới công ty của Ứng Yến Bang làm việc, mẹ Chung mới phát hiện ra mình không hiểu rõ con gái, bà bắt đầu nghĩ lại cách giáo dục tự do của mình và Lão Jonny. Dự tính ban đầu của bọn họ là muốn cho Ứng Dư đầy đủ tự do, dù sao gia đình không hoàn chỉnh sẽ mang đến chút tiếc nuối, bọn họ hi vọng cô có thể thoải mái sinh sống nhưng lại không để ý đến cảm nhận của cô, cho nên bọn họ trở về nước.
Lời cảm động tới đột ngột khiến cho Ứng Dư giật mình, cô vỗ bàn tay mẹ Chung nói: "Con biết." Cô có thể hiểu được dụng ý của mẹ Chung và Lão Jonny, chỉ là cô đã sớm ở một mình thành thói quen rồi.
Mẹ Chung giật giật môi muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói một câu: "Ở phòng cho khách có đồ dùng cá nhân mới."
""Ừm."" Ứng Dư gật đầu nói về phía phòng bếp: ""Jonny! Ngày mai đưa tôi vào nội thành~""
""Ừ."" Lão Jonny quơ xẻng trả lời.
Mẹ Chung quan sát Ứng Dư một hồi, đứng dậy đi hỗ trợ. ""Vợ chồng"" Trung Tây kết hợp bận rộn nấu ăn bên bàn bếp, nhìn bề ngoài có vẻ không hợp nhau nhưng ngẫm kĩ lại vô cùng chan chứa tình yêu.
Điện thoại trên bàn rung lên, Ứng Dư mở tin nhắn nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp, sau khi phóng đại càng rõ ràng. Vẻ đẹp trai vừa mới biến mất không lâu đã bất ngờ xuất hiện ở trên màn hình, đương nhiên không thể thiếu con người yểu điệu kia, cô kéo xuống nhìn thời gian rồi tắt điện thoại.
Cái người không thể chờ đợi kia có vẻ như đã quên, khi ăn vụng quan trọng không phải là chú ý vệ sinh, mà là cẩn thận để bị bắt.
Cửa bị gõ cốc cốc hai lần, Ứng Dư đầu không ngẩng lên nói: "Vào đi.""
Cửa mở hé ra, Triệu Tiểu Huệ thò đầu vào, mặt đầy ưu sầu: ""Ứng tổng, phòng chụp ảnh xảy ra vấn đề.""
Ứng Dư dời mắt khỏi văn kiện: ""Sao vậy?""
""Ứng Doãn cô ta..."" Triệu Tiểu Huệ không muốn nhiều chuyện, dùng giọng điệu năn nỉ nói: ""Chị đi xem một chút đi.""
""Tôi biết rồi, cô đi qua đó trước đi."" Ứng Dư gõ tài liệu lên máy tính.
""Vâng."" Triệu Tiểu Huệ vừa đóng cửa, lại thò vào nói: ""Ứng tổng, nhϊếp ảnh gia... Hình như...""
""Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"" Ứng Dư dừng tay nhìn về phía cửa.
Triệu Tiểu Huệ nuốt một ngụm nước bọt: ""Nhϊếp ảnh gia rất tức giận, giống như muốn đi...""
Xoát một tiếng, Ứng Dư đẩy văn kiện đi ra ngoài, Triệu Tiểu Huệ lập tức tránh đường đi theo sau.
""Cô ta đang làm gì vậy?""
Triệu Tiểu Huệ tiến lên phía trước đáp: ""Không phối hợp với nhϊếp ảnh gia chụp ảnh, những người khác đã chụp xong, còn lại một mình cô ta.""
Ứng Dư không hỏi thứ khác, nói: ""Cô đi mua một chút điểm tâm ngọt với cà phê lại đây.""
Triệu Tiểu Huệ tuân lệnh nhanh chóng chạy đi, Ứng Dư đi vào trong thang máy đi xuống tầng trệt. Tầng này rõ ràng nhân viên bận rộn hơn rất nhiều, nhìn thấy Ứng Dư chỉ ngừng lại mấy giây chào hỏi rồi lại đi làm việc. Ứng Dư đi thẳng tới phòng chụp ảnh, vừa đẩy cửa ra đã phát hiện bầu không khí không thể nào vui vẻ được.
Người ở bên trong chia làm hai nhóm đứng mỗi bên, nhϊếp ảnh gia với sắc mặt không tốt ngồi chỉnh sửa máy ảnh, mấy nhân viên công tác từ các đài truyền hình khác đang thảo luận gì đó, các cô thỉnh thoảng nhìn vào phương hướng nào đó một chút, không phải là ánh mắt tốt gì. Cùng nhau tham gia chương trình còn có những nghệ sĩ trong công ty, bởi vì không thể sắp xếp được lịch quảng bá phù hợp, Ứng Dư cố ý chừa lại phòng chụp ảnh cho người trong đài truyền hình tới quay chụp, người ta là người ngoài, có thể hiểu được đại tiểu thư mới là lạ.
Ứng Doãn giống như người không có chuyện gì ngồi cạnh đống đạo cụ chơi điện thoại, trợ lý của cô ta là Tiểu Vương rất gấp không biết khuyên như thế nào.
"Trong thời gian làm việc mà cô đang làm cái gì vậy."" Ứng Dư chậm rãi đến gần khu vực quay chụp, đôi giày cao gót thanh mảnh đạp trên mặt đất phát ra tiếng cạch cạch.
Nhân viên công tác nhìn thấy người tới đều đứng thẳng lại, nhϊếp ảnh gia đứng lên: ""Ứng tổng, cô tới rồi.""
Ứng Dư nhẹ gật đầu, nói với người đang cúi người nghịch điện thoại: ""Cô có thái độ gì vậy?""
Ứng Doãn trả lời qua loa: ""Chụp xong rồi.""
""Đúng là chụp xong rồi, nhưng không có chất lượng chút nào."" Nhϊếp ảnh gia châm chọc khıêυ khí©h một câu, vẻ mặt của những người khác cũng đều rất khinh thường.
Ứng Dư đến trước máy tính xem xét, nói ra: ""Chụp lại toàn bộ.""
""Việc gì cần làm tôi đều hoàn thành rồi, tại sao phải chụp lại?"" Ứng Doãn cuối cùng cũng bỏ được chiếc điện thoại di động xuống, đứng lên nói: ""Tôi còn có chuyện khác phải làm, đừng lãng phí thời gian của tôi."" Nói xong cô ta lập tức đi. Cô ta đồng ý tham gia, nhưng không có nghĩa là đồng ý tham gia thật tốt.
""Không muốn thì không cần miễn cưỡng."" Ứng Dư nhìn ảnh chụp trên máy vi tính, không nể mặt nói: ""Hiện tại lập tức cuốn gói về nhà.""
Ứng Doãn bỗng dưng cười: ""Cô bảo ai về nhà?"" Ở trên địa bàn của cô ta bảo cô về nhà, đó không phải giống như nằm mơ giữa ban ngày sao.
Xung đột chị em lại tới, trợ lý Tiểu Vương rất lo lắng, người ngoài lại sợ hãi thán phục.
Ứng Dư không để ý đến Ứng Doãn, ngồi dậy nói với nhϊếp ảnh gia: ""Một lúc nữa tôi sẽ liên hệ với đạo diễn Trương của các người, hôm nay chỉ tới đây thôi.""
""Việc này..."" Nhϊếp ảnh gia trợn tròn mắt.
Ứng Doãn đi mấy bước tới trước mặt Ứng Dư, nhướng mày, vô cùng khiếu khích: ""Tôi về nhà đợi, công ty còn cần phải tồn tại sao?""