Cái gì nên giới thiệu cũng đã giới thiệu xong, một nhà Ứng Yến Bang lại đi chỗ khác. Ở đây, con gái lớn Ứng gia chỉ là một trong những người khách, chỉ thế thôi.
Ứng Dư nắn vuốt ngón tay nói: "Bị dính đường, em đi rửa tay một chút."
Bạc Thiếu Thừa đυ.ng vào lòng bàn tay của Ứng Dư, đúng là rất dính. Anh ta cười trêu nói: "Ăn vụng cũng phải chú ý vệ sinh."
Ứng Dư mỉm cười, nói cũng đúng. Cô không khỏi nghĩ hỏi: Vậy sao anh còn bẩn như vậy?
"Bạc thiếu, đã lâu không gặp." Một người đàn ông Địa Trung Hải cười mỉm đi tới, giống như nhìn thấy đại lục mới, đi về phía Ứng Dư: "Ứng tổng?" Vẻ mặt khoa trương đó chính là đang nói: Một đứa con gái không được cưng chiều như cô cũng tới sao?
Kẻ nịnh hót như này Ứng Dư đã thường thấy, giả bộ khách sáo nói vài câu sẽ lập tức đi ra. Tới gần cầu thang, cô lấy một ly rượu từ trong mâm của người phục vụ rồi đi lên lầu hai.
Địa thế của Ứng gia tương đối cao, lầu hai trên thực tế là lầu một. Ban công góc phía đông nam là một vị trí tốt, vừa vặn có thể nhìn xuống được tất cả mọi người trong sân. Ứng Dư dựa vào trên lan can nhấp rượu quan sát, quả nhiên, Ứng Doãn đi về phía Bạc Thiếu Thừa. Cô lại nhớ lại lần trước mình đã làm cái gì, à, là đi giúp Ứng Doãn cắt bánh gato, nghĩ đến đó cô lại không thể không khoe khoang một chút, mình thật sự đúng là người chị tốt bụng đến ngớ ngẩn.
Ứng Doãn mang theo nụ cười của thiếu nữ mới biết yêu đến bắt chuyện với Bạc Thiếu Thừa, chỉ nhìn vẻ mặt của hai người đã biết trò chuyện rất vui vẻ. Ứng Dư đứng nhìn xem bọn họ, mục đích của Ứng Doãn nhìn một chút đã có thế biết được, ngược lại Bạc Thiếu Thừa không có thay đổi gì, anh ta chỉ đáp lại theo lễ phép. Lúc này Ứng Doãn lộ ra vẻ mặt sùng bái rồi bắt đầu năn nỉ, kỹ thuật diễn này, Ứng Dư lại tính toán mấy nhân vật thích hợp với cô ta.
Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên: "Thật ngại quá, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Ứng Dư chỉ về phía đằng sau: "Cửa thủy tinh ở cuối hành lang."
"Thật sao?" Giọng nói đầy vẻ chất vấn: "Tôi vừa đi qua, không nhìn thấy."
Ứng Dư nhìn chằm chằm động tĩnh hai người phía trước, thuận miệng hỏi một câu: "Anh vừa đi vào?"
"Không."
"Chưa từng vào thì làm sao anh có thể nói không thấy được."
Người kia ngay sau đó nói: "Theo ấn tượng để phán đoán, chỗ ấy thật sự không giống nhà vệ sinh."
Lời này thật không biết điều, Ứng Dư không thể nào kiên nhẫn được nữa, đáp lại: "Ai quy định nhà vệ sinh đều phải giống nhau?" Cô quay đầu nhìn người hỏi, chỉ nhìn thấy cổ áo không chỉnh tề, ngẩng đầu lên một chút cô mới nhìn thấy được người, sửng sốt.
Vốn cho rằng là một tên ngốc cổ hủ, trên thực tế lại là một người đàn ông có tướng mạo rất tốt, về ngoài cũng không phải trọng điểm, điều khiến Ứng Dư sửng sốt chính là ấn tượng đầu tiên mà anh phát ra. Ở trong ngành giải trí rất nhiều năm, tất nhiên Ứng Dư đã gặp qua không ít trai đẹp, nhưng người trước mắt này phải nói như thế nào đây... Tỉ mỉ nghĩ lại, cô tìm ra được một từ - Không nghiêm túc.
Ngũ quan không có chút tì vết cùng với khí chất từ bên trong tỏa ra cảm giác vô lại, đặc biệt là đuôi mắt toát ra ý cười không rõ càng khiến anh giảm điểm, Ứng Dư cảm thấy uổng công cho gương mặt này, loại người này cô cũng chỉ thấy xuất hiện ở trong phim ảnh, gặp người thật thì đây là lần đầu tiên.
Căn cứ vào hình tượng của người này và cuộc đối thoại vừa rồi, Ứng Dư lười tiếp lời, cô lại nhìn về phía dưới lầu. Vị trí đó hiện chỉ còn một mình Bạc Thiếu Thừa, anh ta tìm một vòng rồi nhìn qua lầu hai, sau khi nhìn thấy Ứng Dư thì đưa đồng hồ lên, Ứng Dư hiểu ý của anh ta, cất ly rượu rồi nhấc chân đi xuống lầu dưới.
"Người đẹp." Thanh âm nhẹ nhàng truyền đến: "Nhìn bộ dạng của cô không giống như người không có đạo đức."
Ứng Dư dừng chân quay đầu nói: "Tặng anh rồi."
Bị chửi là người không có đạo đức, vậy thì tặng lại thứ rác rưởi này cho anh, chính là ý này. Bàn đến cái miệng thì Ứng Dư còn chưa từng bại qua người nào, từ nhỏ đã như vậy. Có điều cô cảm thấy người này dường như có chút quen mắt, loáng thoáng nhớ lại dường như đã từng gặp qua đôi mắt thâm thúy cười xấu xa này ở đâu đó. Nghĩ là có thể đã từng gặp lại bữa tiệc một lần, không kỳ lạ, cô trực tiếp đi xuống dưới lầu.
Ly rượu ở trong lòng bàn tay rộng lớn quay lòng vòng, trên mặt ly thủy tinh phản chiếu nụ cười vui vẻ, vẻ vô lại đã không còn nữa.
"Vậy thì tôi sẽ không khách sáo với cô nữa."
...
"Đưa em đến nhà Lão Jonny đi." Ứng Dư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lười biếng nói.
Buổi tiệc tiến hành được một nửa bọn họ đã sớm rời đi, là Bạc Thiếu Thừa nói, Ứng Dư cũng lập tức đồng ý. Theo lý giải bình thường là Bạc Thiếu Thừa sợ bạn gái nhìn thấy một nhà cha ruột vui vẻ hòa thuận thì trong lòng không dễ chịu, đến gặp mặt một cái coi như hoàn thành nhiệm vụ, chí ít Ứng Dư đoán như vậy. Tâm tư của Bạc Thiếu Thừa được giấu rất sâu, Ứng Dư từng cho là anh ta quá trầm ổn, thực ra không phải vậy.
Mặc kệ Bạc Thiếu Thừa có ý gì, Ứng Dư cũng không có hâm mộ hay đố kỵ gì Ứng gia, nhưng lúc này cô muốn đến nhà cha dượng tìm mẹ ruột, đúng là sẽ khiến người ta hiểu lầm.