Thực ra không mua quà cũng không sao, dù sao món quà lớn nhất cũng đã sắp đưa đến cửa, Ứng Dư cảm thấy người chị hào phóng như mình đã là có một không hai rồi.
Không đến gây sự, Ứng Dư đi đến buổi trưa rất thanh thản. Buổi chiều mẹ Chung gọi điện thoại tới hỏi Ứng Dư có thời gian về nhà ăn cơm hay không, nhân dịp Lão Jonny làm bữa tiệc họp mặt lớn. Ứng Dư nói buổi tới sẽ tới buổi tiệc sinh nhật của Ứng Doãn, mẹ Chung có chút tiếc nuối, có điều bà ta vẫn hi vọng Ứng Dư chơi vui vẻ. Hai mẹ con lại hàn huyên vài câu về tình hình gần đây, lúc kết thúc mẹ Chung có chút nghiêm trọng nói: "Cheryl, đừng gánh vác những việc con không cần phải mang."" Lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Mẹ Chung là đang nhắc nhở Ứng Dư, Ứng Yến Bang và bà đều đã có cuộc sống riêng của mình, đắm chìm vào chuyện xưa là sự lựa chọn không sáng suốt.
Ứng Dư vuốt vuốt điện thoại suy nghĩ lời của mẹ Chung, đúng là cô không muốn gánh vác những việc không cần phải gánh, lại còn là gánh vác thứ được cất giấu dao nhọn, lần này điều duy nhất cô muốn làm chính là để những người hủy diệt cô phải trả giá đắt.
Trời chưa tối hẳn Ứng gia đã lên đèn, dải lụa màu hồng và màu trắng đan nhau, khắp nơi có thể thấy được hoa tú cầu, ánh nến sáng tỏ nhẹ nhàng lắc lư, tạo cảnh tượng lãng mạn. Trên bàn ngoài nhà trong nhà đều được trưng bày những món điểm tâm ngọt và bánh kẹo tinh xảo đẹp đẽ, cùng một chiếc bánh gato gắn vương miện lẳng lặng chờ đợi nhân vật chính đến.
Mỗi cô gái đều có giấc mộng công chúa, hiển nhiên Ứng Dư là một ngoại lệ, cô không thích nhất màu hồng phấn. Cái màu không nóng cũng không lạnh dưới cái nhìn của cô thì chính là đã hư ảo lại còn kiểu cách, mà cách trang trí bốn phía cô cũng chỉ có thể dùng từ khoa trương để hình dung.
Những vị khách được mời đã đến gần đông đủ, Ứng Dư và Bạc Thiếu Thừa đi xã giao với người quen của riêng từng người, mãi cho đến khi nhân vật chính xuất hiện ở hiện trường, hai người mới đến cùng với nhau.
Đêm nay cách ăn mặc của Ứng Doãn rất hợp với tính cách, váy sa tanh đến gối, trên váy điểm xuyết những viên đá sáng nhỏ, vẻ yểu điệu được bộc lộ không sót chút nào. Cô ta kéo cánh tay của Ứng Yến Bang đi vào trong khuôn viên, thần thái rạng rỡ nhận lấy ánh nhìn của đám người, hưởng thụ cảm giác ưu việt khi làm trung tâm, những người không quen thuộc với cô ta đều cho rằng đó là thanh xuân bồng bột.
Bà Ứng, Từ Hướng San đứng ở trong phòng khách nhìn thấy hai cha con, quét mắt nhìn sang Ứng Dư. Đại khái là do tính cảnh giác đề cao, Ứng Dư cũng nhìn qua bên này, Từ Hướng San có chút bất ngờ, nhẹ gật đầu, Ứng Dư lễ phép đáp lại. Sau đó Từ Hướng San nhìn về phía Bạc Thiếu Thừa, gương mặt cứng đờ có chút thất thần.
Lời giới thiệu ngắn gọn qua đi, Ứng Yến Bang cùng với Ứng Doãn cắt bánh gato, party chính thức bắt đầu. Buổi tiệc này mặt ngoài là chúc mừng sinh nhật Ứng Doãn, thực ra là Ứng Yến Bang mượn buổi tiệc để liên hệ làm ăn. Ông mang theo Ứng Doãn đi chào hỏi những người bạn lâu năm, tất cả mọi người tán dương tướng mạo của Ứng Doãn và sự cưng chiều mà cô ta nhận được, còn có người trêu đùa sau này Ứng Yến Bang làm sao có thể gả con gái đi được, một câu nói đùa lập tức khiến party náo nhiệt hẳn lên.
Dạo qua một vòng, một nhà Ứng Yến Bang đi về phía Ứng Dư và Bạc Thiếu Thừa.
"Đây là Bạc Thiếu Thừa."" Ứng Yến Bang nghiêng đầu nói với Từ Hướng San.
Từ Hướng San nhìn chằm chằm Bạc Thiếu Thừa, mãi cho đến khi đi đến trước mặt bọn họ. Bạc Thiếu Thừa chào hỏi vị bác gái chưa từng gặp mặt này, Từ Hướng San nhất thời quên đáp lại, phải để Ứng Doãn đυ.ng một cái, bà ta mới phản ứng lại.
""Đây chính là Bạc Thiếu Thừa bạn trai của chị con, con chắc chắn đã nghe qua rồi."" Ứng Yến Bang vỗ bả vai Ứng Doãn, cười nói: "Sau này còn phải dựa vào người anh rể này để chăm sóc con.""
""Đương nhiên là con đã từng nghe nói qua rồi, là người sáng lập công ty truyền thông Tinh Dạ."" Ứng Doãn đánh giá Bạc Thiếu Thừa, đáy mắt lướt qua đủ mọi thần sắc, cuối cùng thỏa mãn thu ánh mắt lại, rất kinh ngạc nói: ""Chỉ là không nghĩ tới đó là anh rể.""
Ứng Dư và Bạc Thiếu Thừa không công khai quan hệ, trước mắt chỉ có Ứng Yến Bang và một số không nhiều bạn bè của Ứng Dư biết được, khách quý ở đây vẫn không hiểu ra sao, vẫn còn đang trong trạng thái suy đoán.
Bạc Thiếu Thừa ở trong phương diện tình cảm vẫn luôn khiêm tốn, tin tức hành lang cũng chưa từng truyền ra, là hình tượng Vương lão ngũ kim cương điển hình. Bên phía Ứng Dư cũng giống vậy, nữ cường nhân có tài có mạo, không ít người thèm nhỏ dãi cũng không dám tới gần. Còn tại sao không công khai quan hệ của hai người, đều đã có tính toán rồi. Ứng Dư ở kiếp trước không thèm để ý thân phận đã thay đổi như thế nào, cô không phải là nhân vật của công chúng, công khai đối với cô mà nói ý nghĩa cũng không lớn. Cô hiểu rõ lý do tại sao Bạc Thiếu Thừa vẫn chưa công khai, cũng coi như phù hợp với tâm ý của cô.
Mọi người không nói được bao nhiêu câu, đều là không có chút ý nghĩa nào. Ứng Dư nhớ lại lần trước mình đã mang vẻ mặt gì tới, hình như còn là vô cùng vui vẻ, bị đẩy lên trước sân khẩu như một thằng hề vẫn có thể cười vui vẻ như vậy.