Tuy rằng lời nói của Chu Thục Bình không dễ nghe tí nào, nhân phẩm cũng kém, nhưng giữa thật tiểu nhân cùng giả quân tử, cô vẫn thích thật tiểu nhân hơn chút, ít nhất còn dám làm dám chịu.
"Chờ chút nữa bọn tôi ra ngoài, mọi người đi theo phía sau."
Giản Nặc vừa nói, một bên nắm chặt đao trên tay mình. Hoàng Hiểu Lệ lập tức đẩy cửa ra, một hai ba, mấy người xông ra ngoài, lúc này trời đã sáng rồi, mấy con tang thi thực vật ở gần sôi nổi phóng đến bên này.
Có một tang thi còn đang ngậm một cánh tay trong miệng. Chu Linh Linh chưa từng nhìn thấy loại cảnh tượng này, lập tức liến hét lên: "A"
Tang thi nghe thấy tiếng thét, lập tức trở nên càng hưng phấn.
"Cô có muốn chết thì tự đi mà chết một mình, đừng có ở đó mà liên lụy đến bọn tôi!" Hoàng Hiểu Lệ hung tợn mà nói.
Chu Linh Linh bị tang thi làm hết hồn, lại bị Hoàng Hiểu Lệ dọa, lập tức lộ ra biểu tình muốn khóc mà không khóc được. Mấy công nhân cũng có chút sợ hãi, nhưng so với Chu Linh Linh vẫn ổn hơn rất nhiều. Sắc mặt có chút trắng bệch nhưng ít nhất không la hét như cô ta.
Giản Nặc gật gật đầu, ngoại trừ Chu Linh Linh, nhưng người còn lại vẫn là chấp nhận được.
Tô Mạc Ly đánh nhau cùng những con tang thi kia cảm thấy không đúng cho lắm, những tang thi này dường như hành động nhanh hơn trước đó, hơn nữa sức lực cũng mạnh hơn so với người bình thường, nếu không phải là người có khả năng thì thực sự khó sống khỏi móng vuốt của nhưng con tang thi này. Đời trước lúc này tang thi tuy rằng có tiến hóa, nhưng là tuyệt đối không có như vậy rõ ràng.
Theo nhưng dấu hiệu này cho thấy, tang thi hẳn là đang tiến hóa, thế mà dị năng của mọi người lại không thấy thay đổi gì.
Chẳng lẽ có thứ gì đó đang thôi thúc tang thi tiến hóa! Phải chăng chính là thứ đã gây nên tận thế?
Nhớ không nhầm thì đời trước, có người từng đưa ra giả thuyết rằng tận thế không phải là tai họa trời giáng xuống, mà là hậu quả do con người gây ra! Chỉ là người đưa ra giả thuyết này sau đó không còn thấy bóng dáng, người ta nói là động chạm đến người nào đó nên đã bị xử lý.
Nếu những gì người kia nói là thật sự. Vậy hết thảy......! Không khỏi quá mức khủng bố. Nghĩ lại khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
"A a a a. Ngươi không cần lại đây, không cần lại đây." Một cái tang thi xuyên qua phòng tuyến, đi tới bên cạnh Chu Linh Linh.
Chu Linh Linh thấy thế, lại bắt đầu la hét. Tiếng hét chói tai của cô ta thiếu chút nữa làm Giản Nặc điếc.
"Rời khỏi đây nhanh lên, tiếng hét vừa rồi của cô ta sẽ làm rất nhiều tang thi kéo đến." Hoàng Hiểu Lệ vừa chạy hướng cửa, vừa kêu mọi người.
Nghe được Hoàng Hiểu Lệ nói, mọi người không hề do dự. Lập tức chạy theo Hoàng Hiểu Lệ. Chu Linh Linh cũng biết vừa rồi cô ta làm chuyện ngu xuẩn, không nói gì mà chạy theo mọi người ra ngoài.
Giản Nặc nhìn siêu thị, ánh mắt lạnh lẽo, ngày đó tuy rằng cô mất ý thức, nhưng lúc vừa đến, cô vẫn rất tỉnh táo, siêu thị này tuyệt đối đã có người từng đến, còn lấy đi rất nhiều vật tư.
Đồ vật mà mình muốn lấy bị người khác lấy mất, trong lòng cô cảm thấy rất nghẹn khuất
Những người khác tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa này, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu, nhưng là bọn họ cũng đều minh bạch, trước mắt, không phải thời điểm để so đo việc này..