Vì vậy, từ lúc 15 tuổi, Chu Thục Bình nhận nuôi Chu Linh Linh, bà ta vì sợ Chu Linh Linh biết chuyện năm xưa nên phải dọn nhà hai lần, nhưng cuối cùng vẫn để Chu Linh Linh biết được chuyện đó.
Hiện tại đi tìm người nói cho Chu Linh Linh biết chuyện cũng không còn cần thiết, biết thì biết thôi, dù sao bà ta cũng không muốn lừa dối Chu Linh Linh cả đời.
Giản Nặc nhìn khuôn mặt của Chu Thục Bình.
Tướng mạo của bà ta chính là điển hình tham sống sợ chết, thật không biết người như vậy làm sao lại có dũng khí đi tự sát, hay là nói lần tự sát kia chỉ là trò khôi hài do bà ta tự biên tự diễn thôi.
Việc này chỉ sợ ngoại trừ Chu Thục Bình thì không ai biết thật giả thế nào.
"Bà rốt cuộc cũng thừa nhận, chính là bà đã hại chết cha mẹ ta, bà thử hỏi xem nếu ta biết việc này sớm hơn, sẽ còn xem bà như là người thân của mình mà đối đãi sao!"
Chu Thục Bình không nói gì.
Giản Nặc thầm nói một tiếng không ổn.
Quả nhiên còn không chờ đến Giản Nặc nói, Chu Thục Bính thế mà chạy thẳng đến vách tường, sức lực cùng tốc độ đó rõ ràng là muốn đi tìm chết.
Giản Nặc ngay lập tức dùng chân đá vào 1 cái hộp, cái hộp đấy không sai 1 ly nào mà vướng vào chân của Chu Thục Bình.
Thân hình béo ú của bà ta lập tức té lăn quay ra sàn, vì vậy mà không thể nào đυ.ng vào tường nữa.
Giản Nặc đá xong đau đến muốn nhe răng!
"Rõ ràng sau lưng còn bị thương! Ngươi liền nghịch cái gì vậy."
"Ta này không phải sự ra có nguyên nhân sao, nói nữa, ngay lúc đó tình huống cỡ nào khẩn cấp, ngươi lại không phải không có nhìn đến ngay lúc đó tình huống là cỡ nào khẩn cấp!"
Nghe Giản Nặc nói vậy, mọi người rốt cuộc nhớ đến bên kia còn có người đang muốn tự sát.
Giản Nặc rất muốn nói rằng quyết định vừa rồi Chu Thục Bình chính là dùng hết dũng khí tích tụ từ nhỏ đến giờ, bà ta sẽ không tiếp tục tìm chết đâu.
Chính là nghĩ lại, cô nói vậy cũng là quá mức lạnh lùng, nên thôi đành nuốt trở lại.
Chu Linh Linh giờ mới định thần lại:"Bà muốn làm gì, chẳng lẽ bà cho rằng bà đi chết thì cha mẹ tôi sẽ trở về hay sao!"
Chu Linh Linh bén nhọn hét lên. Chu Thục Bình ngồi nguyên một chỗ, không động đậy chút nào.
"Chúng ta lại nghỉ ngơi một lúc liền đi thôi, nơi này không thể lưu lại lâu."
Giản Nặc ngồi xuống nghỉ ngơi được một lúc liền đề nghị.
"Không được, thương thế của cô còn chưa tốt, không thể rời đi bây giờ!" Tô Mạc Ly không hề nghĩ ngợi phản đối.
Vui đùa cái gì vậy, thân thể của Giản Nặc căn bản không thể bôn ba bên ngoài trong thời gian dài, huống chi tình cảnh bên ngoài còn khắc nghiệt như vậy, hắn tự nhận năng lực của mình không đủ để bảo hộ Giản Nặc hoàn hảo.
"Nếu chờ tôi hoàn toàn khỏe thì tối thiểu cũng phải cần nửa tháng, hãy nhớ rằng đây là mạt thế, nửa tháng cũng đủ để lũ tang thi trở nên càng lợi hại. Nếu phải đợi đến lúc đó mới đi đến thành phố A, chỉ sợ lại càng khó hơn."
Điều Giản Nặc nói Tô Mạc Ly tự nhiên biết, tang thi càng ngày càng mạnh. Nêu thật sự đợi ở chỗ này, đến lúc tang thi thức tỉnh sức mạnh, khắng định sẽ rất khó khắn.
Chỉ là tình huống của Giản Nặc bây giờ thực sự không ổn.
"Nếu như gặp phải tang thi, mọi người động thủ trước, tôi sẽ không ra tay, huống chi vết thương trên lưng của tôi nhìn thì nghiêm trọng chứ thực tế không đến mức đó đâu." Giản Nặc chẳng hề để ý nói.
"Cô đã quên vừa rồi ai mới nhe răng nhếch miệng kêu đau đau đau." Tô Mạc Ly hẳn là nghe theo Giản Nặc nói, Hoàng Hiểu Lệ vội lên tiếng viện trợ..