Chính là mấy người này vào trước là chủ, đều đã nghe được lời nói của Hoàng Hiểu Lệ, còn có ai sẽ đi tin tưởng lời nói của Chu Tử Minh cơ chứ.
Chu Tử Minh nói trong mắt bọn họ xem ra cũng bất quá chỉ là một loại giảo biện sau khi lời nói dối bị vạch trần thôi.
"Các ngươi đến tột cùng có thương lượng hay không vậy, nói bị tang thi cắn thương chính là các ngươi, nói không phải bị tang thi cắn thương cũng là các ngươi. Rốt cuộc câu nói nào là thật, câu nói nào là giả chúng ta không có thời gian đi suy đoán, các ngươi chỉ cần quyết định có đi hay không là được!"
Lần này nói chuyện không phải là Linh Linh, mà là một nữ nhân tuổi chừng hơn bốn mươi.
Xem ra nữ nhân này ở trong bọn họ cực kì có uy vọng, cô ta như vậy vừa nói, mấy người phụ nhân bên cạnh đều gật gật đầu.
Tỏ vẻ đồng ý cách nói của cô ta.
Bọn họ có thể tiếp tục đứng chờ, nhưng là Giản Nặc hiển nhiên không thể đợi, nơi này là mạt thế, nếu Giản Nặc mất máu quá nhiều, căn bản không có biện pháp đi tìm được máu truyền cho Giản Nặc, cho nên cần thiết mau chóng xử lý miệng vết thương phía sau lưng của Giản Nặc.
Theo lý mà nói Giản Nặc là nữ, hẳn là để Hoàng Hiểu Lệ tới xử lý miệng vết thương, nhưng là để Hoàng Hiểu Lệ cầm cái loại nhíp này, tay đều phát run, thật sự khó có thể tưởng tượng một người như vậy có thể trợ giúp Giản Nặc xử lý tốt vết thương.
Cho nên cuối cùng, người động thủ chỉ có thể Tô Mạc Ly.
Tô Mạc Ly ở trong ba lô của Giản Nặc tìm nửa ngày, tìm được thuốc cùng với bông băng lần trước Giản Nặc cho hắn dùng còn dư lại.
Cùng thuốc hạ sốt linh tinh đồ vật.
Kéo thật cẩn thận quần áo dán sau lưng Giản Nặc rồi cắt chúng ra.
Toàn bộ quá trình, mọi người thật cẩn thận hô hấp.
Sợ quấy nhiễu đến Tô Mạc Ly.
Cửa bị tang thi bên ngoài đập rung lên.
Mấy người phụ nhân xem một đám người này hoàn toàn không để ý tới bọn họ, ngược lại bắt đầu xử lí miệng vết thương của người đã bin cảm nhiễm virut, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
"Mấy người các ngươi đã quyết định tốt sao?"
"Chúng ta hiện tại thật ra nghĩ ra đi, nhưng là ngươi không cảm thấy vừa mở cửa ra, mấy tang thi kia liền sẽ chạy vào, cho đến lúc này, mở cửa chỉ sợ không nhân được cái chỗ tốt gì."
"Mấy người các ngươi đứng ở chỗ này, đem ánh đèn nơi này đều chặn," theo bản năng, Tô Mạc Ly không nghĩ để cho người khác nhìn đến phần lưng của Giản Nặc.
Bên trong kho hàng mở cũng không tính quá ít đèn, mấy người bọn họ đứng ở phía trước, xác thật là đem ánh sáng che đi hơn phân nửa, cho nên Tô Mạc Ly nói như vậy nhưng thật ra không có gì sai.
Mọi người vừa đứng sang bên cạnh, ánh sáng tức khắc sáng lên nhiều.
Vừa mới bắt đầu nói chuyện Chu Thục Bình thấy mấy người kia hoàn toàn không có đem cô ta để vào mắt, tức khắc giận sôi máu.
Nghe được Tô Mạc Ly bảo mấy người đứng dậy, tức khắc trong lòng sinh ra một cái mưu kế.
Chính mình ngồi ở trên giường chậm rãi xê dịch.
Theo một tiếng chốt mở rất nhỏ, toàn bộ kho hàng tức khắc lâm vào một mảnh hắc ám.
Tô Mạc Ly lỗ tai tự nhiên nghe được âm thanh thật nhỏ kia, cười lạnh: "Nhanh mở đèn ra, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Chu Thục Bình sớm tại lúc tắt đèn kia, liền nghĩ kỹ xong biện pháp ứng đối: "Chúng ta nơi này không có chốt mở, chốt mở khống chế kho hàng này ở trên lầu, ngươi nếu là muốn đi xem đến tột cùng là chuyện như thế nào, chính mình tự lên lầu đi kiểm tra đi."
"Mấy người các ngươi đi đến bên cô ta nhìn xem, chốt mở hẳn là phía sau, hoặc bên cạnh cô ta."
Tuy rằng mất đi thị giác, nhưng là lỗ tai mọi người hiện cực kỳ rõ ràng.
Từ lời nói vừa rồi không khó phán định Chu Thục Bình ngay ngắn ở địa phương nào, duy nhất tương đối khó khăn là giữa bọn họ cùng Chu Thục Bình còn cách một đống lớn đồ vật thượng vàng hạ cám..