"Kia chúng hình như thấy được chúng ta."
Tám chín đôi mắt đỏ so với đèn l*иg lớn còn lớn hơn thẳng lăng lăng nhìn bọn họ. Xem mà sởn cả tóc gáy.
"Không khí giống như khủng bố hơn nhiều! Làm người khϊếp hoảng!."
"Ngươi còn có tâm tư nói giỡn? Ngươi chẳng lẽ không biết chúng ta lập tức sẽ chết sao?"
"Chính là bởi vì lập tức muốn chết thẳng cẳng, mới nói như vậy a. Cười cũng là chết, khóc lóc cũng là chết, dù sao cũng đều là chết, có thời gian sao không làm nhạc nền cho con đường xuống hoàng tuyền của mình a."
"Hai người các ngươi đủ rồi! Chúng ta còn chưa có chết đâu, nếu là thật sự sống không nổi nữa, có thể mở cửa xe, từ nơi này nhảy xuống. Ta sẽ không ngăn của các ngươi."
Giản Nặc quả thực phải bị hai người này làm tức giận đến hộc máu, còn chưa đi đến đâu, này hai người liền bắt đầu thì thầm chết như thế nào, thật là không thể chịu đựng được.
Bị Giản Nặc rống như vậy.
Hoàng Hiểu Lệ cùng Lý Hiểu Đông rốt cuộc ngậm miệng.
"Nếu bọn nó không có công kích chúng ta. Chúng ta trước không cần ra tay khıêυ khí©h chúng."
"Loại đại gia hỏa này nếu bị chọc giận nhất định thực khủng bố!"
"Chỉ là ngươi cho rằng nếu chúng ta không công kích chúng, bọn chúng liền sẽ không đuổi theo, đến lúc đó bọn chúng dù không có phát giận, chúng ta chỉ sợ cũng phải bị dẫm chết. So với việc bị loại đồ vật này dẫm thành một đoàn thịt nát, ta tình nguyện bị bọn họ ăn luôn hoặc là cắn chết"
Chu Tử Minh nhìn mấy đầu voi đuổi không bỏ ở phía sau nói.
"Không cần phải tính toán bi thảm như vậy, vạn nhất chúng ta chạy thoát khỏi chúng thì sao?" Giản Nặc thật sự là không biết mình phải nói cái gì mới tốt. Mấy người này còn chưa bắt đầu đã tự phán tử hình cho mình rồi.
"Đúng vậy. Giản Nặc nói cũng không sai, vạn nhất chúng ta có thể thành công chạy thoát thì sao."
"Chúng ta không cần chính diện xảy ra xung đột với chúng, chúng ta chỉ cần chế tạo một ít chướng ngại, làm chúng nó vô pháp đuổi theo chúng ta là được."
"Không công kích chúng mà tạo chướng ngại sao."
"Không sai. Các ngươi xem cây đại thụ bên cạnh, các ngươi nghĩ cách đem những cây đó lại. Nhất định có thể làm ra một ít tác dụng."
"Những con voi kia tuy rằng thể tích khổng lồ. Nhưng là voi nguyên bản không linh hoạt lắm, nếu chúng nó muốn đuổi theo chúng ta chỉ sợ cũng hao phí một phen sức lực. Chúng nó chỉ có thể đem những cái cây đó di chuyển mới tiếp tục đuổi theo chúng ta được."
Giản Nặc một bên lái xe, một bên cùng mọi người nói ra ý tưởng của mình.
"Ý tưởng của Giản Nặc xác thật không tồi. Chỉ là chúng ta chỉ sợ muốn khống chế cần tốn rất nhiều sức lực. Còn có chúng ta giống như đều là hỏa hệ dị năng."
"Ngạch, làm không tốt lại làm ra một hồi lửa lớn. Một hồi lại không xong."
"Ta là băng hệ dị năng, Tử Minh ngươi tới phía trước lái xe đi." Lời còn chưa dứt. Giản Nặc liền từ ghế điều khiển, trực tiếp bò tới vị trí ghế phụ.
Sau đó chiếc xe dưới tình huống không có người lái tiếp tục đi. Dọa mọi người ra một thân mồ hôi lạnh, Giản Nặc lá gan không khỏi cũng quá lớn đi!
Chu Tử Minh té ngã lộn nhào ngồi lên ghế điều khiển, nhìn đến Chu Tử Minh ngồi xuống ghế điều khiển, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giản Nặc thật sự là quá không đáng tin cậy.
Giản Nặc trực tiếp từ cửa sổ ghế phụ bò lên chóp xe, trực tiếp ngồi ở phía trên. Ngồi ở trong xe sẽ gây trở ngại độ chuẩn xác của cô, cô không muốn lãng phí dị năng của mình.
Lòng bàn tay vừa lật, nháy mắt xuất hiện mấy đạo băng nhận.
Vèo vèo vèo, băng nhận nháy mắt bắn ra. Ngay lúc ô tô chạy qua, một cây đại thụ ầm ầm ngã xuống chặn ngang đường..