Chương 47: Mạt Thế Cầu Sinh 7

Giản Nặc tuy rằng cũng không nghĩ quản Tô Mạc Ly. Nhưng người ta dù sao cũng bởi vì cô mới bị thương. Cô cũng không muốn làm quá mức.

Nghĩ như vậy, Giản Nặc cầm một cái muỗng, bưng một chén cháo, đi tới lều trại.

"Ngươi có thể hay không tự mình ăn."

Vui đùa cái gì vậy. Đương nhiên là muốn ngươi cho ăn.

Huống chi người này lại là một đại mỹ nữ, tuy rằng tính tình không được tốt cho lắm, miệng độc một chút, còn lại đều không tồi?

Nếu Giản Nặc biết Tô Mạc Ly nghĩ cái gì, không biết có thể hay không đem chén cháo đều đổ lên đầu Tô Mạc Ly?

"Không thể a, ta vừa động liền đau. Ai u." Tô Mạc Ly ở bên trong hô to gọi nhỏ.

Giản Nặc không có biện pháp, đành phải đi vào bên trong.

Tương đối may mắn chính là lều trại của bọn họ rất lớn, Giản Nặc thậm chí có thể đứng ở bên trong.

Giản Nặc một tay bưng chén, một cái tay khác cố hết sức đem Tô Mạc Ly đỡ lên.

"Ai da, ngươi nhẹ một chút, đây là mưu hại a"

"Ngươi nếu lại kêu, ta sẽ thực sự động thủ." Giản Nặc bị thanh âm siêu lớn của Tô Mạc Ly hét đến đau cả đầu.

Tô Mạc Ly vừa nghe, lập tức làm một cái động tác kéo khóa ở miệng mình, ý bảo hắn sẽ không tiếp tục nói.

Thật vất vả đỡ Tô Mạc Ly lên.



Giản Nặc đem cháo đưa cho hắn, ý bảo hắn tự mình ăn.

Tô Mạc Ly không tiếp chén, khua khua tay không biết muốn biểu đạt cái gì.

Giản Nặc ".."

"Ngươi bị câm hay sao?"

Tô Mạc Ly ở miệng mình làm một động tác kéo khóa.

Làm Giản Nặc quả thực là dở khóc dở cười.

"Nói chuyện đi."

"Ta đây cũng nói thật a, ngươi biết ta bị thương ở phần lưng, tay vừa động liền sẽ liên lụy đến miệng vết thương phía sau, ngươi cũng không muốn vết thương của ta càng nặng thêm đúng không."

"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật muốn ta đút cho ngươi?" Giản Nặc thần sắc cổ quái, đút cơm cho một đại nam nhân gì đó, thật sự là quá cảm thấy thẹn.

Cô giống như có chút không chấp nhận được.

"Bằng không thì sao, ngươi chẳng lẽ muốn ta đói chết." Tô Mạc Ly cười như trộm được lông đuôi hồ ly.

Chờ đến lúc Giản Nặc nhìn hắn thì tên này lập tức dấu đi ý cười trên mặt, thay vào đó là một bộ biểu tình không nề hà việc gì.

Tốc độ thay đổi mặt có thể so với đại sư.

Giản Nặc đạo hạnh so với Tô Mạc Ly hiển nhiên là kém một chút, nguyên nhân lớn nhất chính là Giản Nặc da mặt hiển nhiên không có dày như Tô Mạc Ly.



"Ngươi tổng không thể trơ mắt nhìn ta đói chết đi." Tô Mạc Ly tội nghiệp nhìn Giản Nặc, giống như Giản Nặc nếu không uy hắn chính là phạm phải cái sai lầm gì đó không thể tha thứ.

Cuối cùng, Giản Nặc vẫn chịu thua dưới ánh mắt của Tô Mạc Ly.

Bưng chén lên, dùng cái muỗng xúc một miếng to, đưa đến bên miệng của Tô Mạc Ly.

Tô Mạc Ly thấy mục đích của mình đạt thành, cũng không đòi hỏi nữa.

Ngoan ngoãn để Giản Nặc uy.

Vì thế thời điểm Hoàng Hiểu Lệ tiến vào đưa dưa muối liền thấy được một màn này.

Trong nháy mắt, Hoàng Hiểu Lệ nghe được thanh âm da mặt của mình nứt toạc.

Ha ha, cô thấy cái gì vậy. Cô cái gì cũng chưa thấy. Giản Nặc bưng cái muỗng uy cháo gì đó, nhất định là ảo giác.

Giản Nặc trong lòng giống như một vạn con dê đá gào thét mà qua.

"A, đúng rồi, ta lại đưa dưa muối cho các ngươi." Ngay sau đó, Hoàng Hiểu Lệ đem dưa muối bỏ vào trong lều trại.

Còn mình thì chạy trốn với vận tốc ánh sáng biến mất. Toàn bộ lều trại an tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng kim rơi.

Chỉ có một chồng dưa muối kia mói nói ra vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra cái dạng sự tình gì.

"Ngươi có ăn dưa muối hay không? " Hơn nửa ngày, Giản Nặc mới tìm được thanh âm của mình.

Tô Mạc Ly theo bản năng gật gật đầu. Giản Nặc âm u cười, gắp một muỗng dưa muối lớn, nhét vào trong miệng Tô Mạc Ly..