Chương 41: Mạt Thế Cầu Sinh 1

Mấy con tang thi bị Giản Nặc dẫn vào lầu ba, không chút suy nghĩ liền nhảy xuống theo phía quần áo. Trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm lách cách lách cách phát ra không dứt bên tai. Giản Nặc nghĩ biện pháp này tuy rằng đơn giản, nhưng là lại rất hữu dụng. Tuy rằng gϊếŧ không được tang thi. Nhưng lại thành công ngăn cản tang thi.

Chúng nó tuy rằng không chết được, nhưng cũng bị té gãy tay chân. Kể từ đó hành động của chúng hẳn sẽ bị chậm lại. Giản Nặc lại xuất hiện ở tầng năm, nhìn tang thi gào rống ở dưới lầu, nặn ra ý cười lãnh khốc.

Giải quyết xong việc ở đây. Cô cũng nên trở về tìm Tô Mạc Ly, cũng không biết Tô Mạc Ly có hay không gặp phải nguy hiểm gì.

Nghĩ như vậy, Giản Nặc hận không thể lập tức trở về xem.

Nghĩ kĩ lại, Giản Nặc cũng không mất đi lý trí, sợ có tang thi ngửi được mùi vị của mình, lại lần nữa tìm được hai người bọn họ, Giản Nặc cố ý vòng vài vòng, mới về tới nơi che dấu Tô Mạc Ly.

Đi đến chỗ đống rác, vừa thấy thiếu chút nữa hù chết Giản Nặc, Tô Mạc Ly thế nhưng không thấy đâu! Chẳng lẽ Tô Mạc Ly đã gặp bất trắc gì, hay là có người thấy Tô Mạc Ly ở chỗ này, cho nên đem Tô Mạc Ly đi cấp cứu.

Hay là Tô Mạc Ly đã bị tang thi ăn. Lúc Giản Nặc miên man suy nghĩ. Phía sau Giản Nặc bỗng nhiên xuất hiện một người.

Người kia đúng là Tô Mạc Ly biến mất không thấy đâu.

Động tĩnh ở phía sau Giản Nặc tự nhiên không phải không hề có cảm giác, cách gần đến như vậy, cô vì cái gì lại không cảm nhận được, thật đúng là sống uổng phí một đời.

Tiếng "Ngao ngao" trống trải trên đường phố, vang lên giống như tiếng heo bị gϊếŧ, không, so với gϊếŧ heo còn thảm thiết hơn.



Tô Mạc Ly kêu rên: "Ngươi nhẹ nhẹ một chút a, không biết ta là bệnh nhân hay sao? Như thế nào lại xuống tay nặng như vậy."

"Ta cảm giác cánh tay ta đã không phải của mình rồi." Nói xong lại nhìn nhìn cánh tay mất hình dạng tự nhiên của mình.

Khuôn mặt nhỏ của Giản Nặc thoáng hiện lên một mạt đỏ ửng, cô cũng không phải cố ý a.

Ai biết cái tên Tô Mạc Ly này không biết xui xẻo sao chạy tới phía sau cô, đây chỉ là bản năng của cô có được không!

"Ta cũng không phải cố ý, ta đây liền giúp bẻ lại."

Tô Mạc Ly còn chưa kịp cự tuyệt. Giản Nặc đã hành động, nháy mắt trên đường phố lại là một trận tiếng kêu thê lương.

"Ta nói, việc này tự ta làm là được." Tô Mạc Ly hữu khí vô lực nói.

Nữ nhân này thật đúng là làm người thích không nổi a.

"Ngươi cũng chưa nói a." Giản Nặc cũng thực vô tội, nếu hắn nói có thể tự mình làm. Cô đã không ra tay rồi. Còn bị người ta trả đũa.

"Chẳng lẽ lại trách ta sao."

"Chúng ta đi nhanh đi, vừa rồi ta hét lên, không chừng truyền rất xa.



Nếu có tang thi chú ý tới tình huống nơi này, kia hai ta xong rồi."

"╭(╯^╰)╮. Ngươi còn biết ngươi vừa rồi kêu đến có bao nhiêu lớn a."

Nói xong, Giản Nặc đem dụng cụ trực tiếp ném vào trong không gian, lúc này Giản Nặc không che dấu "Hai loại dị năng" của mình.

Vì làm Giản Nặc yên tâm, Tô Mạc Ly nói: "Ta cũng có hai loại dị năng."

Giản Nặc kinh ngạc nhìn Tô Mạc Ly.

Đây là vì làm cô yên tâm, cho nên nói ra sao? Chỉ là trên người cô cái này có thể gọi dị năng sao?

"Đi thôi, đợi chút nữa trời tối, ở lại chỗ này lại không an toàn."

Hoàng hôn dần buông xuống, hai người chậm rãi nâng lẫn nhau đi.

"Mọi ngươi nói hai người bọn họ có thể hay không xảy ra chuyện." Theo sắc trời tối dần. Tâm trí mọi người cũng càng ngày càng thấp thỏm.

Sợ hai người gặp phải bất trắc gì..