Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế

Chương 36: Mạt Thế Sinh Tồn 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ghê hơn chính là chiếc xe này của bọn họ căn bản là đi không mau, cho nên không thể lợi dụng ưu thế tốc độ để thoát khỏi mấy thứ phiền phức này.

Hiện tại xe đối với hai nguòi bọn họ mà nói, hoàn toàn trở thành trói buộc.

Thậm chí có rất nhiều lần, Giản Nặc đã nghĩ đến việc bỏ xe chạy lấy người.

Nhưng nghĩ đến những dụng cụ mà Tô Mạc Ly nói lại có chút luyến tiếc.

Nếu hiện tại bọn họ bỏ chiếc xe này, đợi chút những cái đó công cụ chỉ sợ đã không còn một mảnh.

Chiếc xe này tuy rằng chậm, nhưng tốt xấu vẫn nhanh hơn so với chân người a.

Giản Nặc loáng thoáng cảm thấy tang thi chung quanh tựa hồ có chút thay đổi, hành động trở nên càng thêm linh hoạt, hơn nữa tang thi cũng bắt đầu tiến hóa ra dị năng.

Giản Nặc tận mắt nhìn thấy một con tang thi ngưng ra hỏa cầu, tuy rằng uy lực không lớn, nhưng lại làm cô cảm thấy từng đợt hãi hùng khϊếp vía.

Chúng nó đã bắt đầu phát sinh thay đổi lớn, từ lúc mạt thế đến cho tới bây giờ còn không có vượt qua nửa tháng, bọn chúng thế mà đã tiến hóa ra dị năng.

Theo vậy, Giản Nặc cảm thấy tang thi ở kiếp này chỉ sợ sẽ tiến hóa còn nhanh hơn so kiếp trước.

Đến tột cùng là xảy ra vấn đề ở đâu.

Giản Nặc chưa bao giờ cho rằng mình đây là hiệu ứng cánh bướm này, cô tuy rằng đã làm không ít chuyện, nhưng toàn bộ sự tình đều có bất luận ảnh hưởng gì đến cục diện của thế giới.



Đến tột cùng là vì cái gì.

"Đừng phát ngốc, đi tìm đồ nhanh lên!"

Tô Mạc Ly đánh gãy Giản Nặc hẵn còn đang ngẩn người.

Giản Nặc hồi thần trí.

"Ta cũng không biết đồ vật kia đến tột cùng trông như thế nào, ngươi bảo ta tìm kiểu gì." Giản Nặc hợp lý hợp tình nói.

"Không biết trông như thế nào thì cô vẫn có thể giúp ta lấy đồ vật!"

"Đem cái này, còn có cái này cái này đều cầm." Tô Mạc Ly chỉ huy Giản Nặc cầm lấy dụng cụ rơi đầy đất.

Mà hai tay của hắn thì trống trơn, tiếp tục đi phía trước đi tới.

Giản Nặc mím môi, hiển nhiên đối với kết quả này thực không vừa lòng.

Tô Mạc Ly như là nhìn ra Giản Nặc bất mãn.

"Ta nếu là lấy nhiều đồ vật quá, liền không có biện pháp xem xét kĩ đến tột cùng có mấy đồ vật là hữu dụng."

Dừng một chút lại giải thích nói: "Ta trước kia cũng chưa có tiếp xúc qua mấy thứ này, chẳng qua là nhìn vài lần, cho nên ta nếu là không cẩn thận một chút, cũng có khả năng để sót, ngươi cũng không muốn chúng ta còn phải đi một chuyến đi."



"Không thể lấy ít hơn hay sao?"

"Đương nhiên không thể, cô chẳng lẽ không biết nơi này nguy hiểm như thế nào, nếu gặp phải bất trắc gì, chúng ta sao có thể tới kịp lấy mấy thứ này."

Giản Nặc cẩn thận suy nghĩ, xác thật như thế cũng đúng, thở dài, tuy rằng mấy thứ này có hơi nặng, nhưng còn không đến nỗi làm cô không đứng dậy nổi.

Tô Mạc Ly đi trước, cũng không có quên quan sát biểu tình của Giản Nặc, nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Giản Nặc, trong lòng nở hoa, hừ hừ, ai bảo cô khi dễ tôi! Hiện tại gặp phải báo ứng đi.

Hai người bắt đầu nhặt.

Cầm một ít đồ mà Tô Mạc Ly nói là hữu dụng, hai người liền lên xe rời đi.

Nhưng lúc Giản Nặc đang định lên xe, bỗng nhiên nghe thấy dưới xe truyền đến tiếng rắc rắc. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng Giản Nặc xác thật là nghe được.

Giản Nặc tò mò, cúi đầu xuống nhìn.

Chỉ thấy phía dưới chiếc xe kia không biết khi nào có một người mặc quần áo công nhân sửa chữa.

Người này trong tay còn cầm một cái tua vít.

Tựa hồ nghe tiếng của Giản Nặc, hắc hắc cười với cô.

Dù là rất lâu sau, Giản Nặc vẫn có thể nhớ lại cái nụ cười tràn ngập ác ý này..
« Chương TrướcChương Tiếp »