Giản Nặc đương nhiên cũng biết điểm yếu này của tang thi, nên sau khi đưa chân lên, cô lập tức lấy chùy thủ của mình cắt đứt cổ của tang thi kia.
Giản Nặc loáng thoáng cảm giác được động tác của tang thi so với buổi sáng tựa hồ trở nên nhanh hơn.
Chẳng lẽ bọn chúng hiện tại đã bắt đầu tiến hóa? Nghĩ như vậy, Giản Nặc không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Tốc độ tiến hóa của tang thi đời này tựa hồ so với đời trước mau hơn nhiều, cũng không biết dị năng giả có phải hay không cũng tiến hóa giống như tang thi.
Xem ra thật sự cần phải rời khỏi thành phố S nhanh một chút mới được.
Chưa đi được bao lâu, liền nghe được phía trước truyền đến thanh âm đánh nhau, Giản Nặc trong lòng nói một tiếng không tốt, liền bước nhanh hướng tới nơi phát ra thanh âm mà đi.
Quả nhiên giống như Giản Nặc nghĩ, bên người bọn Lý Hiểu Đông bị vây quanh bởi không ít tang thi, Giản Nặc không hề nghĩ ngợi liền vọt vào vòng vây.
"Nhanh lấy đồ ăn đưa lên trên xe đi! Không cần ham chiến." Giản Nặc vừa nói, một bên vặn gãy một cái cổ của tang thi.
Máu đỏ nháy mắt phun lên quần áo của Giản Nặc.
Bọn họ nguyên bản ở chỗ này chờ Giản Nặc, hiện tại thấy Giản Nặc bình an trở lại, cũng không ham chiến, một bên gϊếŧ tang thi, một bên tiếp cận xe.
Khiến cho cho Giản Nặc cảm thấy ngoài ý muốn chính là Chu Tử Minh.
Chu Tử Minh không biết từ nơi nào lấy ra một cây gậy gỗ, hung hăng hướng những tang thi đó đánh thẳng lên đầu.
Óc trắng bóng nháy mắt liền chảy ra.
Chu Tử Minh cũng không chút nào để ý việc này, phảng phất kia chỉ là sữa bò bình thường mà không phải óc tang thi. "Mau lên xe." Giản Nặc nhảy một cái lên, nháy mắt ngồi trên ghế điều khiển, thừa dịp những tang thi còn chưa phản ứng lại, nháy mắt khởi động xe.
Xe lưu loát chuyển động, lại xử lý không ít tang thi.
Ba người thấy cơ hội đã đến, đem túi lớn túi nhỏ ném vào trong xe hết.
Toàn bộ quá trình không có quá mười giây.
Hoàng Hiểu Lệ lựa thời cơ liền chui vào bên trong xe.
Mà bởi vì đồ bên trong xe quá nhiều, Hoàng Hiểu Lệ vào hiển nhiên không có chỗ ngồi,hai người còn lại hiển nhiên là ngồi không được, mà tang thi phía sau nháy mắt liền đuổi theo.
Lý Hiểu Đông không hề do dự liền nhảy lên nóc xe, mà Chu Tử Minh do dự không đến một giây lúc sau, cũng theo Lý Hiểu Đông nhảy lên.
Chẳng qua Chu Tử Minh như thế nào cũng so ra kém Lý Hiểu Đông mỗi ngày đều rèn luyện, lúc leo lên không cẩn thận bị trượt xuống, Lý Hiểu Đông kéo lại mới làm Chu Tử Minh không bị ngã xuống.
"Ngồi cẩn thận." Giản Nặc hô lớn một tiếng.
Xe giống như mũi tên bắn đi ra ngoài.
Người ngồi bên trong xe thì không cảm thấy gì, hai người trên nóc xe lại tương đối thống khổ.
Xe phóng đi khiến Chu Tử Minh và Lý Hiểu Đông thiếu chút nữa trực tiếp ngã từ xe xuống.
Lý Hiểu Đông giơ ngón giữa lên trời, hung tợn nói: "Giản Nặc ngươi đủ độc ác"
Mà Chu Tử Minh cả người đều giống như dây thường xuân dính ở trên xe.
Đường đi càng ngày càng quỷ dị, Lý Hiểu Đông cuối cùng cũng từ bỏ ngồi trên xe như lúc nãy, lựa chọn biện pháp giống như Chu Tử Minh.
Xa xa nhìn qua, phía trên một chiếc Land Rover có hai sinh vật hình người đang nằm bò. Hoàng Hiểu Lệ thu thập đồ vật, ở bên trong xe tuy rằng vẫn là có chút hẹp, nhưng cuối cùng cũng có chỗ cho hai người dính trên nóc xe chuyển vào trong xe..