Lý Tinh mi mắt cong cong đầy ý cười đến gian trá biếи ŧɦái mà nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trên mặt nhìn thế nào cũng đều là xấu xa khiến người nhìn không nổi.
Cửa phòng tắm hé ra một khe hở, Mạc Dịch thò đầu ra, đôi mắt đỏ to tròn như mắt thỏ chớp chớp nhìn Lý Tinh, nhấp môi vài lần mới lí nhí nói "A Tinh, em có thể mặc quần không?"
Đôi mắt sáng rực nhìn thiếu niên chằm chằm, cô quyết đoán lắc đầu rồi lại dụ dỗ nói "Tiểu Dịch ngoan a, nhanh ra cho chị nhìn một chút thôi nha. Em đáng yêu như vậy, nhất định rất xinh đẹp đó."
Mạc Dịch đơn thuần cứ như vậy bị từng lời ngon tiếng ngọt của Lý Tinh dụ dỗ ra ngoài, cơ thể thiếu niên thon gầy lại trắng nõn lạ thường nổi bật dưới chiếc áo sơ mi đen size lớn dài đến gần qua mông.
Mái tóc màu cà phê bồng bềnh mềm mại, đôi mắt đỏ ẩn hiện sự ngại ngùng, đôi bàn tay lúng túng mà kéo vạt áo xuống thấp để che đi nơi khiến người xấu hổ, vậy nhưng cặp mông căng tròn lộ ra một nửa cùng đôi chân thon dài lại có giá trị với Lý Tinh hơn nhiều.
Chẳng biết từ khi nào trên tay Lý Tinh có một đôi tai thỏ cùng một cái đuôi nhung xù xù đáng yêu, ánh mắt lập lòe sự xấu xa.
Cô lại dụ dỗ "Đến, đến. Chúng ta đeo lên thử xem nào a."
Mạc Dịch cứ như vậy ngây ngô để Lý Tinh đeo tai thỏ rồi đuôi thỏ cho mình.
Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn cô, một bên tai theo đó rũ xuống muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, muốn bao nhiêu dụ người thì có bấy nhiêu dụ người.
Không cầm lòng được mà vội lấy khăn giấy chặn máu mũi đang chảy ra, Lý Tinh cứ như đứa ngốc mà cười hề hề nhìn a nhìn.
Ai nha, thật là bảo bối mà!
Cô có nên kiếm về một lão công cho tiểu thụ Mạc Dịch không a?! Vậy nhưng đem gả ra ngoài vẫn thật là luyến tiếc nha, cô còn muốn ngắm thêm, không dễ gì dụ về một tiểu thụ để cô ngắm đâu.
"A Tinh... Em thay đồ được chưa?" Mạc Dịch mím mím môi hỏi cô, mặc thế này thật sự rất xấu hổ đó.
Ngay lập tức cô đồng ý "Được, chúng ta thay đồ khác."
Vậy nhưng đồ cô đưa cho Mạc Dịch thay chính là đồ hầu gái, cậu nhóc đáng thương cứ như vậy ngây ngô bị Lý Tinh lừa mặc hết từ bộ đồ này sang bộ đồ khác.
Từ sơ mi đáng yêu, đồng phục nữ sinh đơn thuần đến tai mèo kiêu ngạo, còn cả đồ hầu gái khiến người ta muốn trở thành chủ nhân mà tùy ý sai bảo.
Thật sự là hại Lý Tinh thiếu máu mà ngất đi.
Thái Lục, Thái Hồng đứng lấp ngoài cửa sổ mà nhìn lén. Hai mắt Thái Hồng sáng rực mà quay đầu nhìn anh trai mình, môi hồng răng trắng đáng yêu nói ra lời khiến người lạnh run "A Lục, chúng ta cũng chơi giống vậy đi!"
Nội tâm một trận run rẩy, Thái Lục lần đầu tiên từ chối cô em gái biếи ŧɦái nhà mình "Anh không thích, em kiếm người khác cùng chơi đi."
Cậu nhóc cũng không phải đầu óc lên ba như Mạc Dịch, dễ dàng bị lừa đến mất hết tiết tháo.
***
Ai cũng nghĩ mình làm việc bí mật, thật ra mọi chuyện không có thoát khỏi tầm mắt của Sở Nhiên, vậy nhưng đêm qua hắn vận động hơi quá sức, chưa có tỉnh ngủ.
Thay vào đó lại là Thẩm Dục.
Nhìn người đang an tĩnh ngủ trong lòng, y thoáng nghĩ, không biết A Nhiên mặc áo của mình thì sẽ như thế nào?
Gương mặt thanh tú lạnh nhạt hờ hững, đôi mắt đỏ tươi rũ xuống nhìn, môi mỏng hé mở dụ người. Cổ áo mở rộng lộ ra cẩn cổ thon dài, xương quai xanh rõ ràng cùng l*иg ngực đầy dấu vết ái muội.
Xuống dưới một chút, đoi cánh tay mảnh khảnh nắm chặt vạt áo, cặp đùi thon dài lại trắng nõn mịn màng, sờ vào cảm xúc thật tốt.
Cặp mông căng mọng thật đàn hồi, va chạm cũng thật kêu.
Nếu thêm tai thỏ thì sao? Hay là thêm tai mèo nhỉ?
Khi đó hắn nhất định là một con mèo cao ngạo lãnh diễm, đặc biệt dụ người!
Khoan, hình như tưởng tượng quá xa rồi!
Y dám cam đoan, nếu y dám dụ dỗ hắn mặc như vậy thì chắc chắn đến cửa phòng ngủ cũng không được chạm tới.1
Hức, là Vương Hậu nhưng cũng có được tí ti quyền lợi nào đâu!