Tinh thần lực như vô vàn sợi tơ nhện bao phủ một gốc cây đại thụ to đến mười người ôm, trên thân cây là những mặt người với biểu cảm như đang gào thét sợ hãi chằng chịt nhau, từng sợi tơ thâm nhập vào thân cây mà đi tìm nơi phát ra năng lượng của nó, tinh hạch.
Thực vật không giống tang thi hay động vật có tinh hạch cố định ở trong não tủy, tinh hạch của thực vật không nằm cố định ở một chỗ, nó có thể nằm ở bất cứ nơi nào trong cơ thể thực vật.
Vạn Quỷ Diện là một loại thực vật biến dị cấp sáu có song hệ tinh thần và mộc, chúng không kiêng ăn, chỉ cần là thứ có thể cung cấp năng lượng cho nó thì đều trở thành thức ăn nuôi cây, nhất là những sinh vật có tinh thần lực mạnh mẽ lại càng hấp dẫn nó.
Tinh thần giả là thức ăn có sức hấp dẫn với nó, nó cũng là thứ bồi bổ đối với tinh thần giả, Sở Nhiên cũng không ngoại lệ.
Có lẽ cảm nhận được sự uy hϊếp mạnh mẽ từ hắn, tán cây rậm rạp của Vạn Quỷ Diện rung lên từng trận dữ dội, lá cây dù đã vào thu vẫn duy trì màu sắc xanh thẫm tươi tốt lúc này theo tùng đợt rung lắc mà rơi xuống, những cành cây dùng để săn mồi cũng lộ ra khỏi tán cây, chúng lung tung rối loạn mà tấn công mọi nơi để tìm ra kẻ tấn công mình.
Một cành cây cứng rắn lại dẻo dai đập tới chặt đứt cây cầu bện từ dây leo đang xây dở của bọn họ, những cái ống hơi nhô ra trên thân chính là những cái miệng dùng để hút chất dinh dưỡng cùng năng lượng trong cơ thể con mồi để nuôi cây, chúng như ngửi thấy mùi hương của con mồi mà nhúc nhích, cành cây cũng đưa về phía bọn họ.
Sở Nhiên vừa dùng tinh thần lực thăm dò tìm kiếm tinh hạch của nó, vừa hướng dẫn đoàn đội "Hệ mộc cố gắng khống chế cành cây có công năng tấn công, hệ hỏa bắt đầu thiêu đốt tán lá. Tán lá của Vạn Diện Quỷ giúp cản lại ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu lên thân cây, chỉ cần nắng chiếu vào thân cây của nó thì chẳng mấy chốc nó sẽ tự động chết. Nhớ khống chế lửa cho tốt, không cẩn thận sẽ làm tỉnh những thực vật xung quanh."
Vạn Diện Quỷ sinh trưởng không nhiều không phải vì cạnh tranh chấy dịnh dưỡng với những thực vật khác, mà là bởi thân cây của nó nhìn thì to, nhưng vỏ cây nhìn qua sần sùi có vẻ dày nhưng thực chất lại mỏng hơn da người, đoạn thời gian đầu mạt thế chúng vì chưa thích ứng mà chết đi rất nhiều, về sau cá thể Vạn Diện Quỷ cũng không còn nhiều, người gặp được nó thì lại chẳng còn sống trở về, vậy nên bí mật về thân cây cũng chỉ có Sở Nhiên sống lại một đời là rõ ràng.
Tất cả dị năng giả hệ mộc cố gắng khống chế những cành cây đang loạn tấn công của nó, những dị năng giả khác hệ thì tìm mọi cách tấn công phá hủy, hỏa hệ thì theo lời của Sở Nhiên bắt đầu đốt đi tán lá của nó.
Có lẽ nó cảm nhận được càng nhiều hơn sự uy hϊếp từ những hỏa cầu đang tiến đến gần mình kia, những cành cây bị kìm hãm càng giãy giụa dữ dội, Sở Tiêu Tiêu mặc dù là hệ mộc cấp bốn nhưng là giữa đường có được, cô là người nhanh chóng để nó thoát mất.
"Mấy người nhanh lên đi, nó phản kháng càng lúc càng kịch liệt, bọn tôi khó có thể tiếp tục khống chế nó." Thược Diễn dạo gần đây dồn tâm tư sức lực lên Tiểu Mộng Lan, thực lực không thể phát huy hết.
Sở Nhiên không hề ra tay phụ giúp, hắn đã tìm thấy tinh hạch của Vạn Quỷ Diện, bây giờ chỉ chờ đám người Thược Diễn tiêu diệt được nó thì hắn sẽ lấy năng lượng.
Cũng không thể nói hắn không công bằng, Vạn Quỷ Diện là song hệ, trong đó hệ tinh thần là chủ đạo, hắn dùng tinh thần lực tấn công nó, buộc nó phải dùng tinh thần lực phản kháng mà không đi đối phó với đám người Thược Diễn, bằng không với thực lực chênh lệch thì cả một đám sớm đã thành chất dinh dưỡng.
Vậy nên Sở Nhiên cầm tinh hạch rất không có cái gọi là áp lực.
Lá cây của Vạn Quỷ Diện chứa một lượng lớn hơi nước, muốn đốt cháy nó phải tốn chút thời gian, đợi khi một đám lá bị đốt rụng lộ ra một mảnh để ánh nắng ban trưa chiếu xuống khiến nó vung vẫy càng kịch liệt, qua một lúc nơi bị nắng chiếu vào bắt đầu tỏa ra khói đen, lớp vỏ cây mỏng manh bị đốt cháy lộ ra phần lõi có màu nâu đen cùng những chiếc đầu có tang thi, có nhân loại, có động vật.
Hình ảnh này cũng đủ khiến người nhìn ghê tởm.
Tinh thần lực của Sở Nhiên cuốn lấy tinh hạch, chỉ mất vài giây đã hút khô năng lượng của nó, biến nó thành một cái cây chết.
Thược Diễn mệt lả, không chút để ý hình tượng thanh niên xuất sắc mà nằm thẳng trên cây cầu bện từ dây leo mà thở dốc. Dạo gần đây cậu ta sử dụng tinh thần lực liên tục, độ nhạy cảm với nó rất cao nên cậu ta có lẽ nhận ra mà quay đầu nhìn hắn.
Sở Nhiên cong mắt cười khẽ coi như đáp lại, cậu ta cũng chỉ có thể quay đi làm như không thấy.
Anh Sở quá cường, nhìn thật muốn rung động mà. Nhưng tiếc quá, cậu ta đánh không lại đội trưởng, vẫn là bỏ qua đi.
Thái Hồng ôm lấy cơ thể to lớn của Đại Hắc, cô bé ở một bên oa oa khóc, đuôi rắn lớn an ủi vỗ lưng nhuận khí cho cô bé. Nhưng mọi người nhìn cái bản mặt của rắn ta rõ ràng đều là vẻ ghét bỏ 'ai nhanh tới mang túi nước mắt này đi hộ đi'.
"Ai nói rừng rậm là thiên đường của người ta?! Tại sao chỗ nào cũng là cây không vậy hả?!" cô bé cảm thấy quá ủy khuất, người ta rõ ràng là thuần thú sư, ở chỗ toàn cây với cây thì thuần thú kiểu gì.
Sở Tiêu Tiêu rất ra dáng một chị gái, cố gắng chống cự đôi mắt cảm tạ lạnh băng băng của Đại Hắc mà dỗ cô bé "Chắc là nhiều cây quá, mấy con động vật kia trốn quá kĩ, nhất thời chưa có đuổi tới chúng ta."
Dáng vẻ buồn tủi kia nhanh chóng thu lại, cô bé nắm chặt nắm tay nhỏ kiên định nói "Nhất định là chúng ta đi quá nhanh, chúng nó đuổi tới không kịp."
Một đám người đang mệt chết tỏ vẻ, lừa mình dối người là bệnh cần sớm trị.