Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế: Vương Triều Của Ta

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi trời gần sáng đột nhiên Sở Nhiên phát sốt, dạ dày do bị rượu kí©h thí©ɧ cũng quặn đau khiến Thẩm Dục cực kì sốt ruột mà chạy đi tìm Thái Lục để Tiểu Thử làm trị liệu cho hắn.

Mắt nhìn mấy dấu vết ai muội dần tan biến, Thái Lục liếc nhìn Thẩm Dục đang ở bên lo lắng, nói "Chú, tôi kiến nghị nên hạn chế vận động."

Bị một đứa trẻ nói đến chuyện đó khiến Thẩm Dục có chút ngại ngùng, y ho khan nói "Lần này... là ngoài ý muốn."

Thật sự lúc đầu y cũng không có ý đó, chỉ là đối phương quá dụ người, nhịn không được.

Thái Lục cũng chẳng quản đến chuyện rắc rối của người lớn, cậu nhóc nhìn Tiểu Thử đang cố gắng truyền năng lượng chữa lành cho Sở Nhiên mà nghiêm túc nói "Trước đây ngắn nhất là hai tuần, dài nhất là hơn một tháng Nhiên ca mới cần trị liệu một lần, nhìn tình hình hiện tại có vẻ cơ thể anh ấy có vấn đề rồi."

Thái Lục dù là một đứa trẻ thông minh nhưng cậu nhóc vẫn là một đứa trẻ, có những vấn đề nó chưa hoàn toàn hiểu rõ.

Nhưng Thẩm Dục thì lại khác, y biết đây là cơ thể không theo kịp năng lượng dị năng khiến cơ thể quá tải mà thoái hóa.

Mỗi lần thăng cấp dị năng giả đều sẽ đồng thăng cấp cơ thể để cải tạo thể chất, dị năng giả sẽ phải rèn luyện cơ thể để thích nghi với năng lượng khổng lồ của dị năng, nhưng Sở Nhiên có dị năng mà cơ thể lại không đồng thăng tiến, hắn cũng không cần thăng cấp, cơ thể cũng bởi vì thế không qua năng lượng cải tạo.

Lại thêm vì cơ thể không khỏe mạnh khiến Sở Nhiên không hay hoạt động, tinh thần lực gần như thay thế mọi hoạt động của hắn.

Đột nhiên y nghĩ có phải mình đã quá nuông chiều A Nhiên hay không?

Tiểu Thử làm trị liệu xong khiến cơn sốt dịu đi, dạ dày cũng tốt khiến Sở Nhiên không còn khó chịu mà an giấc.

Đem Tiểu Thử đặt lên vai, Thái Lục liền rời đi "Cháu về đây."

Không hề lo lắng để một đứa trẻ tự trở về trong đêm khuya, Thẩm Dục nói "Cám ơn, mai chú mời cháu ăn cơm."

Thái Lục chẹp miệng nói "Tốt nhất chú đừng mời, bằng không A Hồng sẽ nháo loạn đấy."

Thẩm Dục cười bất đắc dĩ, đứa trẻ này rõ ràng chỉ cao hơn chân y có một chút, vậy mà đã học dáng vẻ của người lớn rồi.

Trở về phòng xem xem Sở Nhiên có chỗ nào bất ổn hay không, thấy hắn vẫn an tĩnh ngủ thì y đến phòng bếp chuẩn bị nấu ít cháo cho hắn, đợi hắn tỉnh dậy là có thể ăn.

Chì là vừa mới vào bếp thì có người gõ cửa, nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ là gần bốn giờ sáng, ai lại đến tìm bọn họ giờ này.

Y đi ra mở cửa nhìn thử thì thấy đó là Sở Tiêu Tiêu với thần sắc lo lắng, theo sau cô còn có một cô gái hình như tên là Hải Lan.

Để hai người vào nhà, y nhỏ giọng nhắc nhở "Nhỏ tiếng một chút, A Nhiên đang ngủ."

Hai người các cô gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lúc này y mới hỏi "Giờ này hai người tới đây có chuyện gì?"

Sở Tiêu Tiêu thấy y hỏi thì vội lấy từ trong túi áo khoác ra một hạt giống bình thường, cô đặt trong lòng bàn tay mình, một lúc sau nó được bao phủ bởi dị năng màu lục thẫm rồi từ từ nảy mầm thành một cây non.

Cô vừa lo lắng vừa cẩn thận nói "Hách Giang nửa đêm đến tìm em, muốn ép em cùng gã kết hôn, nhưng em không đồng ý. Em cùng gã giằng co thì đột nhiên gã ngất đi, còn em lại cảm thấy cơ thể mình dường như có thay đổi, thử một lúc thì thật sự là có dị năng."

Hàng mày y nhăn lại, từ năng lượng vừa rồi y có thể nhận ra đó là dị năng cấp bốn, mới kích phát dị năng không thể nào có được.

Như nhớ đến gì đó, Sở Tiêu Tiêu vội nói "Đúng rồi. Buổi tối lúc trở về anh em đột nhiên hỏi một câu rất lạ."

"Em ấy hỏi gì?" y nhìn cô hỏi.

Sở Tiêu Tiêu thuật lại câu hỏi khi đó của hắn "Anh ấy hỏi em, em cảm thấy dị năng hệ mộc thế nào."

"Em trả lời làm sao?" y đứng khoanh tay tựa vào tường rồi hỏi.

Nắm chặt tay Hải Lan đến trắnh bệch, cô nói "Em nói rất tốt, anh ấy liền nói mình cũng cảm thấy rất tốt rồi không nói gì nữa."

Thẩm Dục khẽ gật đầu coi như đã hiểu, y nói "Ngày mai em cùng Thược Diễn ra ngoài, anh để cậu ấy dạy em sử dụng dị năng, những chuyện khác không cần nói thì đừng nói, đợi về căn cứ K rồi hãy nói."

Nhìn phản ứng ung dung của Thẩm Dục thì biết hẳn chuyện này có liên quan đến Sở Nhiên, hai người các cô liếc nhìn nhau thấy sự an tâm trong mắt đối phương rồi đáp "Em biết rồi."

Đợi hai người đi rồi Thẩm Dục vào phòng ngủ, nhìn người trên giường vẫn đang say giấc thì y không khỏi than khẽ "Em cũng thật biết cách khiến người khác sống không bằng chết mà."

Từng là một dị năng giả, bây giờ là một người thường thì không bằng trực tiếp gϊếŧ chết gã.

Không biết khi gã nhận ra mình mất đi dị năng thì sẽ phản ứng như thế nào đây, hẳn là khi đó nhìn thấy gã Sở Nhiên sẽ rất vui.

Ngắm nhìn hắn một lúc y lại tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng là món cháo Sở Nhiên ghét bỏ, đành chịu, với cái dạ dày kia y cũng không dám cho hắn ăn đồ quá khó tiêu hóa.

Đợi Thẩm Dục đi rồi thì sợi tinh thần lực thoát ly kia mới rón rén vào nhà, trở về cơ thể chủ nhân.

Đến khi trời sáng cả căn cứ đều nháo loạn, người của đoàn đội Hỏa Lang như phát điên mà lục tung khắp căn cứ như đang tìm ai đó, thế nhưng có lẽ bọn họ không tìm được.

Mãi đến tận hôm sau mới có tin tức truyền ra rằng đội phó Hách Giang của đoàn đội Hỏa Lang mất dị năng, Quách Tông nổi giận bắt người đi điều tra xem là chuyện gì.

Cũng bởi thế mà chuyện gã họ Hách nửa đêm đến tìm Sở Tiêu Tiêu ép cô kết hôn cùng gã cùng bị lộ ra, làm không ít người mắng đáng lắm.

Hung thủ gây án không biết là ai, không điều tra được Quách Tông liền đổ sọt vỏ ốc này lên đầu ả tang thi còn chưa kịp làm chuyện xấu kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »