Chương 4

Trông coi Lục Dao cả một đêm, buổi sáng ngày hôm sau nghe bác sĩ nói Lục Dao sốt cao đã giảm, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường, Bùi Tranh không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đem hộp cháo trắng mua được đặt ở đầu giường của Lục Dao, Bùi Tranh không kịp chờ cô tỉnh lại đã phải vội vàng đi làm. Ngày hôm qua làm phiền đồng nghiệp giao giúp hắn một nửa đơn hàng, nếu hôm nay hắn không đi làm, ông chủ chắc chắn sẽ rất tức giận.

Trước khi rời đi, Bùi Tranh còn không quên nhờ y tá trưởng hỗ trợ chăm sóc Lục Dao.

Còn người Lục gia, hắn không ôm bất luận kỳ vọng gì với bọn họ, Bùi Tranh tính toán giữa trưa lại bớt chút thời giờ lại đây một chuyến, Lục Dao chỉ có một mình quá không dễ dàng.

Khi ánh ban mai chiếu qua cửa sổ, tiến vào phòng bệnh, Lục Dao nằm ở trên giường chậm rãi mở hai mắt.

Nơi này là bệnh viện? Cô không có chết!

Hai hàng nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, lần đầu tiên cô biết thì ra cảm giác còn được sống lại tốt đẹp đến vậy, Lục Dao nhấp nhấp môi, ngoài ý muốn phát hiện cổ họng có chút đau nhưng môi lại mềm ẩm như đã được thấm nước, cũng không cảm thấy không khỏe lắm.

Quay đầu nhìn đến hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường và ly nước chuẩn bị sẵn ở đó, Lục Dao chớp chớp mắt.

Ngày hôm qua là ai đã chăm sóc cho cô?

“Cô tỉnh rồi à? Đừng nhúc nhích, để tôi đến xem.” Y tá trưởng vừa lúc đến kiểm tra phòng, đẩy cửa nhìn thấy Lục Dao đã tỉnh lại, trên mặt không khỏi mang theo ý cười.

Kiểm tra xong nhiệt độ cơ thể và các chỉ tiêu khác của Lục Dao, y tá trưởng đỡ cô ngồi dậy, sau đó đưa ly nước ấm đến bên miệng Lục Dao, “Ngày hôm qua ít nhiều gì cũng nhờ có tên nhóc ở lầu dưới nhà cô giúp đỡ, nếu không cô cũng đã lâm vào nguy kịch rồi. À đúng rồi, những thứ này đều là do cậu ấy chuẩn bị giúp.”

Động tác uống nước của Lục Dao khẽ ngừng lại, tên nhóc ở lầu dưới nhà cô?

Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Dao phát hiện mình cư nhiên lại không nhớ ra nổi dung mạo của hàng xóm lầu dưới, ấn tượng duy nhất của cô với đối phương chính là, hình như người đó mười năm trước lỡ tay đánh chết ba hắn, sau đó mẹ cũng không từ mà biệt.

Hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, người trong tiểu khu đánh giá hắn không tốt, lúc nào cũng muốn đuổi hắn ra khỏi tiểu khu.

Còn tên, Lục Dao mơ hồ nhớ hình như lúc còn nhỏ cô gọi đối phương là anh Bùi Tranh.

Dưới sự giúp đỡ của y tá trưởng, Lục Dao ăn hơn phân nửa chén cháo trắng, sau khi năng lượng trong cơ thể được bổ sung, sắc mặt của cô cũng dần trở nên tươi đẹp hơn một chút.

“Lục Dao, tôi còn có việc, cô có yêu cầu gì có thể nhấn chuông gọi tôi.” Y tá trưởng thu thập xong liền định rời đi, “Đúng rồi, còn có chuyện muốn nói với cô một chút, tiền viện phí cũng là người thanh niên đưa cô đến hỗ trợ đóng, cô phải nhanh liên hệ với người nhà của mình đến xử lý nha.”

Lục Dao gật đầu đáp ứng, sau đó nhìn y tá trưởng rời đi.

Người nhà?

Lục Dao trong lòng cười lạnh, cái gọi là người nhà là thấy cô sinh bệnh không để ý tới cũng không đáp, trốn đến rất xa. Cho dù cô được đưa đến bệnh viện cũng không chịu xuất hiện, cô không tin bệnh viện không gọi thông báo cho người nhà của cô.

Người nhà như vậy, không cần cũng là lẽ đương nhiên!

Sau khi tỉnh lại, Lục Dao bức thiết muốn xác định những gì mình mơ thấy khi sốt cao có phải là sự thật hay không.

Nếu mạt thế sắp tới thì cô phải sớm tính toán cho mình mới được!