Chương 829: Manh Điềm Điềm VS Quỷ Tiên Sâm (2)

Chương 829: Manh Điềm Điềm VS Quỷ Tiên Sâm (2)

"Quỷ Tiên Sâm, ôm ~" Manh Điềm Điềm thấy Quân Diễn không có phản ứng, dẩu dẩu môi, mắt phượng long lanh ngập nước lên án nhìn Quân Diễn.

Manh Điềm Điềm vốn lớn lên dung mạo xinh đẹp, bé mới ba tuổi càng là người cũng như tên, vừa manh vừa ngọt.

Đặc biệt là khi bé dùng đôi mắt phượng so với thủy tinh còn trong suốt nhìn bạn, khiến bạn không đành lòng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của bé, là loại muốn sao không đưa trăng.

Giờ phút này, ngay cả Quân Diễn cũng không đành lòng từ chối.

Hắn giơ bé lên cao sau đó ôm vào trong lòng ngực mình, thấy mặt mày bé cong cong, tâm tình của hắn cũng khá lên không ít, liên đới cỗ uất khí cùng bất mãn vì bị định thông gia từ bé cũng biến mất không thấy tăm hơi.

"Em vui mừng như vậy khi thấy tôi, hử?" Tiểu thiếu niên mười ba tuổi, thanh âm trong trẻo lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lẽo, giống như thanh tuyền chảy từ trên cao xuống.

"Dạ, Manh Manh rất thích anh." Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm dùng bàn tay mềm mềm nho nhỏ bưng lấy mặt Quân Diễn, đáng yêu hoạt bát.

Từ nhỏ lá gan của bạn nhỏ Manh Điềm Điềm đã đặc biệt lớn, thích nhất chuyện ma quỷ, muốn nhìn thấy nhất chính là Quỷ Tiên Sâm Quỷ Cô Lương trong chuyện.

Đáng tiếc lúc bé nâng khuôn mặt mũm mĩm đi hỏi mấy anh trai nhà mình quỷ có dáng vẻ như thế nào, ba người anh trai ấp úng nửa ngày cũng không trả lời được, cuối cùng vẫn là anh cả lạnh lùng nói một câu.

"Quỷ có màu mắt khác với chúng ta, thích mặc váy dài màu trắng hoặc quần áo dài màu trắng, còn có mái tóc cũng rất dài."

Thiếu niên Quân Diễn đáng thương, không hiểu sao trúng hết những điểm này, khiến cho bạn nhỏ Manh Điềm Điềm vô cùng hưng phấn.

Quỷ Tiên Sâm, rốt cuộc đến tìm bé rồi!

"Quỷ Tiên Sâm? Đây là cái gì, tên thân mật em đặt cho tôi sao?" Quân Diễn nghiền ngẫm cười rộ lên, dung mạo xinh đẹp thanh lệ không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả bạn nhỏ Manh Điềm Điềm từ nhỏ quen thấy đủ loại mỹ nhân cũng cảm thấy Quỷ Tiên Sâm thật xinh đẹp, so với ma ma còn xinh đẹp hơn.

Quân Diễn cực kỳ hài lòng về nàng dâu nhỏ mềm mềm ngọt ngào trong lòng mình, chóp mũi đều là mùi sữa thơm ngọt dễ ngửi, khiến hắn nhịn không được xích lại gần chỗ cổ của bé ngửi ngửi.

Hơi thở ấm áp bất ngờ phả vào cần cổ trắng nõn của Manh Điềm Điềm, có chút ngứa, khiến bé nhịn không được cười khanh khách.

Thấy nàng dâu nhỏ không trả lời, Quân Diễn ngầm chấp nhận đây là tên thân mật nàng dâu nhỏ đặt cho mình. Không thể không nói, đây quả thật là cái hiểu lầm tốt đẹp.

Hai người mặc dù không nói chuyện, nhưng bầu không khí rất ấm áp.

Manh Điềm Điềm mắt to đảo lia lịa, mùi trên người Quỷ Tiên Sâm thật dễ ngửi, so với trên người ma ma còn dễ ngửi hơn.

(con với cái nuôi tốn gạo 🤣)

Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm ngẩng khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lên, "chụt" một cái hôn lên cánh môi hồng nhuận của Quân Diễn.

Tiểu thiếu niên ngây thơ sắc mặt bạo hồng, nhìn nàng dâu nhỏ thỏa mãn liếʍ liếʍ cánh môi của mình, lắp bắp nói không ra lời.

"Quỷ Tiên Sâm, miệng của anh ăn thật ngon. Ngày đó Manh Manh nhìn thấy ba ba đang ăn miệng ma ma, ba ba nói, thích một người thì sẽ ăn miệng người đó, Manh Manh thích anh, ăn miệng anh." Manh Điềm Điềm chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Quân Diễn.

Tiểu thiếu niên khuôn mặt đờ đẫn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng của hắn hơi giật giật.

Hai vợ chồng này xảy ra chuyện gì hả, vậy mà dạy dỗ nàng dâu nhỏ nhà hắn như thế!

"Manh Manh, em phải nhớ kỹ, em chỉ có thể làm thế với anh, những người khác tuyệt đối không được, nếu không anh sẽ tức giận, cũng sẽ không tới gặp em nữa." Quân Diễn xụ mặt nghiêm túc giáo dục nàng dâu nhỏ của hắn.

Manh Điềm Điềm có chút xoắn xuýt, thế nhưng nghe thấy Quỷ Tiên Sâm về sau không đến tìm bé nữa, lập tức luống cuống, vô cùng đáng thương nhìn Quân Diễn.

"Quỷ Tiên Sâm, em nghe anh, vậy anh nhất định phải thường xuyên đến xem Manh Manh, Manh Manh chỉ thích anh, chỉ ăn miệng của anh."

Quân Diễn hài lòng, thỏa mãn ôm nàng dâu nhỏ thơm ngào ngạt.

Sau khi Tần Nhất đi theo Vân Hoán trở về từ tiệc rượu liền thấy con gái nhà mình chổng mông lên trời một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Tần Nhất càng ngày càng đẹp, nhìn không ra là người đã ba mươi mấy tuổi.

Tần Nhất buồn cười ôm lấy tiểu bảo bối nhà mình, hôn một cái lên gò má mũm mĩm của bé: "Manh Manh đang làm gì vậy?"

Manh Điềm Điềm thích nhất ma ma, nghe xong liền lập tức khai báo: "Manh Manh vừa tiễn Quỷ Tiên Sâm."

Tần Nhất ngẩn người, sở thích của bảo bối nhà mình cô đương nhiên biết, thế nhưng trên đời này nào có quỷ, đoán chừng là thằng nhóc nhà ai vụиɠ ŧяộʍ chạy vào.

Dung mạo con gái xinh đẹp, tuổi còn nhỏ lại là dị năng giả song hệ, không biết có bao nhiêu tiểu tử thúi muốn theo đuổi bé.

Tần Nhất cũng không hỏi nữa, chỉ là buổi tối lúc tắm cho Manh Điềm Điềm thì phát hiện hoa hồng tím vốn đeo trên cổ bé không thấy đâu, thay vào đó là một miếng ngọc bội óng ánh trong suốt.

Cô cẩn thận nhìn, là một con Phượng Hoàng giương cánh muốn bay.

Ánh mắt Tần Nhất lóe lên hiểu rõ, xoa đầu con gái: "Đây là Quỷ Tiên Sâm đưa cho con, Manh Manh phải giữ thật tốt, không được làm mất nhé."

Bạn nhỏ Manh Điềm Điềm cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

Ban đêm, bé con làm ổ trong ngực ma ma ngủ thϊếp đi, lúc này Tần Nhất mới nhìn người đàn ông bên cạnh đang ôm mình.

"Vân Hoán, con rể của anh tìm tới rồi."

Người đàn ông sắp bốn mươi vẫn tuấn mỹ như ngày nào, thậm chí càng trở nên thành thục ổn trọng, nhiều thêm năm tháng lắng đọng.

Thế nhưng nghe được lời Tần Nhất nói, mày kiếm của anh nhăn lại, lập tức có chút nghiến răng nghiến lợi: "Nhãi con, hừ, ngày mai anh liền bảo ba thằng nhóc kia cả ngày phải đi theo Manh Manh, anh xem hắn làm sao bắt đi con gái anh."

Nửa năm tiếp sau đó, tiểu thiếu niên Quân Diễn cứ thế không được nhìn thấy mặt nàng dâu nhỏ nhà mình, hắn còn không biết tương lai còn có bố vợ cường đại vô địch cùng rất nhiều người anh vợ khó chơi đang chờ hắn.

Con đường truy vợ dài đằng đẵng ~