Chương 686: Ước định và phản bội (3)"Này, ngươi có muốn đi theo ta không, làm đồ chơi của ta, thế nào? Làm đồ chơi của ta, ta sẽ trị khỏi chân của ngươi, cho ngươi mọi thứ." Thiên sứ giống như tìm được món đồ chơi thú vị nào đó, đôi mắt cong cong, thấp giọng dụ dỗ nói.
"Mọi thứ?" Ý thức của cậu bắt đầu giằng co, mọi thứ cậu muốn...
Cậu, chẳng qua chỉ muốn một tia ấm áp mà thôi.
"Được, tôi làm đồ chơi của ngài." Cậu nghe được thanh âm kiên định của mình.
"Ước định rồi nhé." Thiên sứ nháy nháy mắt, khóe miệng cong cong.
"Ước định."
A Sâm cố gắng đứng lên, anh ta nhớ kỹ, tiến sĩ đã từng đã nói với anh ta, ngài không thích nhất hèn nhất ngã xuống.
Anh ta, không muốn làm người ngài ấy ghét.
"Tiến sĩ, A Sâm cam đoan sẽ không tổn thương Hiên thiếu gia, trong lòng A Sâm, Hiên thiếu gia giống tiến sĩ."
A Sâm nhìn tiến sĩ Lâm rõ ràng hóa thú, nói ra lời hứa của mình.
Tiến sĩ Lâm dần dần tỉnh táo lại, nhưng đôi đồng tử dựng thẳng vẫn hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, hắn quay đầu, khóe miệng cong cong: "Ước định rồi nhé."
A Sâm cố nén nước mắt, người trước mắt cùng thiên sứ chậm rãi trùng lên nhau, người đàn ông cao lớn thô kệch giờ khắc này khóc như đứa bé: "Ước định."
"Răng rắc" một tiếng, thủy tinh trên cửa sổ không biết bị thứ gì đập nát, Dư Mộng giật nảy mình, cô ấy vừa định đứng lên nhìn xem là cái gì, lại bị Tần Nhất cản lại.
"Hoa Thất, đã lâu không gặp." Tần Nhất cười mỉm nhìn đóa hoa chậm rãi bò dậy trên mặt đất.
Dư Mộng nhìn kỹ, trên mặt đất nhiều hơn một đóa hoa, nụ hoa trắng noãn, lá cây xanh biếc, một đoàn nho nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Hoa này hình như bị thương, lá cây bị rách, nhìn có chút thảm.
Khiến cho người ta kinh ngạc chính là bên trên nụ hoa có một mặt người, nhưng cũng không đáng sợ, ngược lại rất đáng yêu.
"Quả thật đã lâu không gặp." Hoa Thất nhìn chằm chằm thiếu niên đang ưu nhã uống trà, lạnh lùng đáp một câu.
"Nhưng các người vậy mà còn có tâm tư ngồi uống trà, các người sớm đã bị tiến sĩ bao vây, chỉ chốc lát, liền sẽ bị gϊếŧ chết."
Hoa Thất vẻ mặt âm trầm nhìn Tần Nhất, lúc nói đến chữ "chết", vậy mà nhịn không được bật cười, tiếng cười kia, quỷ dị không nói rõ được, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Chết?" Tần Nhất cười nhạt, thản nhiên đặt chén trà trong tay xuống: "Ai chết ai sống còn chưa chắc chắn đâu. Có điều, cô tìm đến chúng tôi có chuyện gì không, nếu như tôi nhớ không nhầm, cô là người bên phía tiến sĩ Lâm."
Hoa Thất chẹn họng, vậy mà nói không ra lời, nụ hoa nho nhỏ phiếm chút phấn hồng, ngược lại càng thêm đáng yêu.
Dư Mộng hoàn toàn chống cự không được, cô nhẹ tay nhẹ chân đặt Hoa Thất lên trên mặt bàn, sau đó rót cho đối phương chút nước.
Nước mát lạnh khiến cho Hoa Thất dễ chịu không ít, lá cây không tự chủ run lên, Dư Mộng nhìn mà lòng mềm nhũn.
"Nói đi, tìm chúng tôi có chuyện gì, cô ngay cả hình người cũng không duy trì được, đã xảy ra chuyện?" Vân Hoán không muốn tốn thời gian với Hoa Thất, hỏi thẳng.
"Tôi tới, chỉ hi vọng các người có thể ngăn cản tiến sĩ." Hoa Thất cúi thấp đóa hoa, giọng nói cũng không có tinh thần.
"Thương tích trên người cô là tiến sĩ Lâm làm đi." Tần Nhất nhìn lướt qua Hoa Thất, ngay cả hình người cũng không duy trì được, có thể thấy bị thương nghiêm trọng đến mức nào.
"Không phải, là Bao quản gia, nhưng quả thực là nhận ý của tiến sĩ." Trong giọng nói của Hoa Thất có bi thương nhàn nhạt.
"Tiến sĩ Lâm đã xảy ra chuyện gì?" Tần Nhất hỏi.
"Tiến sĩ ngài, tiến sĩ ngài chuẩn bị tàn sát tất cả nhân loại tới cứu Vân Hiên." Vành mắt Hoa Thất ẩm ướt, cắn răng nghiến lợi nói.
Edit by Thanh tỷ
Chương 687: Ước định và phản bội (4)