Chương 679: Anh, là ai? (8)"Là người phụ nữ kia, nhất định là ả ta." Dư Mộng nổi giận đùng đùng hung hăng đấm lên tường, máu tươi chảy ra.
Tần Nhất nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống, cô kéo tay Dư Mộng qua: "Chị làm gì thế, có tức giận thế nào cũng không nên lấy bản thân ra chút giận."
Ngữ khí của Tần Nhất không thể nói là tốt, nhưng lại khiến Dư Mộng tỉnh táo lại: "Là tôi mất khôn."
Tần Nhất không nói gì, mà từ trong không gian lấy ra bông băng và thuốc, sau khi thay Dư Mộng băng bó kỹ, mới nhàn nhạt hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Dư Mộng cụp mắt xuống, tuy đã tỉnh táo lại, nhưng nhắc đến người phụ nữ kia, cô ấy vẫn hận nghiến răng.
"Hai tháng trước, bác cả của tôi mang về một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tên là Hoa Hồng. Sau đó, bác cả của tôi bị ả ta mê hoặc đến thất điên bát đảo, rồi còn muốn ly hôn với bác gái."
"Bác gái của tôi là một người phụ nữ hiếu thắng, tự nhiên không đồng ý, thế là Hoa Hồng liền trở thành tình nhân được bao dưỡng ở bên ngoài của bác cả. Mặc dù tôi rất coi thường loại phụ nữ trơ trẽn không biết xấu hổ đó, nhưng đàn ông mà, có mấy ai không như thế, huống chi, đó là bác cả của tôi, tôi cũng không quản được chuyện trong nhà ông ấy."
"Thế nhưng nửa tháng trước, bác gái của tôi bỗng nhiên chết không rõ nguyên nhân, chết ngay trong nhà chính mình, vô thanh vô tức, khuôn mặt an nhiên."
"Tất cả mọi người đều cho rằng bác gái tự sát, chỉ có tôi biết là không phải. Ở hiện trường, tôi chắc chắn ngửi được có một mùi hương hoa nhàn nhạt, loại mùi thơm đó tôi từng ngửi thấy trên người Hoa Hồng."
"Đáng tiếc, tôi biết, sẽ không có ai tin tưởng tôi. Cũng từ ngày đó về sau tôi liền bắt đầu hoài nghi Hoa Hồng, lúc này mới phát hiện ả ta có rất nhiều điểm kỳ quái."
"Ví dụ như, mặc kệ trời nóng như thế nào, ả ta giữa trưa đều muốn đứng dưới ánh mặt trời một lúc, nước mỗi ngày uống cũng đặc biệt nhiều."
"Tôi nghi ngờ ả ta không phải nhân loại, thế nhưng tôi chưa từng thấy qua bán thú nhân nào giống nhân loại như vậy. Vừa nãy khi cậu nói đến độc hoa, tôi có cảm giác, nhất định là do ả ta."
Tay Dư Mộng khẽ run, cô ấy cũng hiểu, nếu như thật sự là người phụ nữ kia, như vậy, người hiện tại chiếm lấy vị trí của cha cô ấy, kinh khủng cỡ nào.
Từ hai tháng trước đã bắt đầu thiết lập âm mưu.
Tần Nhất nhíu mày, từ trong lời nói của Dư Mộng, cô dám khẳng định Hoa Hồng là bán thú nhân, mà bán thú nhân hoàn mỹ như vậy, cũng chỉ có tiến sĩ Lâm làm ra được.
Tuy nhiên, điều khiến cô vô cùng lo sợ chính là suy nghĩ tỉ mỉ kín đáo của tiến sĩ Lâm. Hai tháng trước, khi đó tiến sĩ Lâm đang làm gì, đang âm mưu để Zombie tiến đánh thành phố Z, hay là đã bắt đầu rồi?
Nhưng hắn từ sớm đã chuẩn bị xong đường lui, như vậy lần này thì sao, thoạt nhìn là bọn họ tìm được tiến sĩ Lâm, nhưng trên thực tế lại là bọn họ lại một lần nữa bước vào trong cạm bẫy của tiến sĩ Lâm.
"Tần Nhất, cậu thế nào, sao sắc mặt khó coi vậy?" Dư Mộng quay đầu liền thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Tần Nhất, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.
"Không sao, chị Dư Mộng, người phụ nữ tên Hoa Hồng chị nói tới đang ở đâu? Muốn biết có phải cô ta hay không, chúng ta đi nhìn một cái là được. Độc hoa này là loại có mùi thơm nhàn nhạt, có thể mọi người không ngửi thấy, nhưng tôi có thể. Nếu như đúng là Hoa Hồng, trên người cô ta nhất định có mùi thơm này."
Tần Nhất vừa rồi nghĩ đến mấy năm bản thân bị nhốt ở đời trước, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ngột ngạt mặc kệ cô sống lại hay như thế nào thì cũng đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tiến sĩ Lâm.
Cũng may, không bao lâu cô liền điều chỉnh lại được cảm xúc.
Cô sống lại một đời, cũng không tiếp tục làm Tần Nhất không có gì cả kia, tiến sĩ Lâm muốn đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay, chưa biết cuối cùng là ai chơi ai đâu.