Chương 675: Ngươi, là ai? (4)Dư Mộng là thật lòng quý Tần Nhất, nên cũng quan tâm Tần Nhất.
Tần Nhất cười khẽ: "Chị Dư Mộng, chị nhìn xem, em đã giải quyết xong toàn bộ, chuyện không nắm chắc, em sẽ không mở miệng."
Thi thể Zombie đầy đất, đại quân Zombie không có một con sống sót, Dư Mộng vô cùng kinh ngạc về thực lực của Tần Nhất.
Nhiều Zombie như vậy, ngay cả đội ngũ ba mươi người bọn họ cũng giải quyết không nổi, thế nhưng thiếu niên này không đến nửa giờ đã giải quyết hết.
Cái này...
Dư Mộng có nhiều lời muốn nói, cuối cùng đều biến thành một ngón tay cái: "Cậu lợi hại."
"Hiện tại chúng ta có thể đi thành phố G rồi." Tần Nhất nhận sữa chua Vân Hoán đưa tới, uống một ngụm.
"Chờ, bây giờ tôi đi bảo mọi người thu dọn đồ đạc, chạng vạng tối chúng ta có thể đến thành phố G." Dư Mộng có chút kích động, sao có thể không kích động được, cô ấy đã ngây người ở chỗ này nửa tháng rồi đó.
Bởi một chiêu này của Tần Nhất, thái độ của đám người trong đội ngũ Dư Mộng với Tần Nhất hoàn toàn thay đổi, thực lực vi tôn.
Ngay cả Dư Yến không có thiện cảm với Tần Nhất cũng không dám nói thêm gì, dù sao thực lực Tần Nhất bày ra đấy, cô ta sợ mình nhiều lời chọc giận Tần Nhất.
Cho dù từ trong đáy lòng cô ta không hề thích Tần Nhất một tẹo nào.
Không ngoài dự tính của Dư Mộng, lúc chạng vạng tối đoàn người đã đến thành phố G, nhìn thấy căn cứ đã lâu không về, Dư Mộng hận không thể lập tức tiến vào.
Thế nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, ngoài cổng có người ngăn cản bọn họ.
"Hổ Tử, các cậu đang làm gì, tôi là Dư Mộng, sao các cậu lại ngăn cản tôi." Dư Mộng không thể tin nhìn thanh niên trước mắt.
"Dư Mộng cái gì, tôi không quen biết, căn cứ chúng tôi không có ai như thế. Người từ đâu tới, muốn vào căn cứ nhất định phải được căn cứ trưởng của chúng tôi đồng ý." Thanh niên tên Hổ Tử nghiêm túc nhìn Dư Mộng, nhưng lời nói ra lại rất đả thương người.
"Làm sao có thể, sao cậu có thể không biết tôi."
Dư Mộng còn nhớ, trước đây trong căn cứ, lúc người thanh niên này vẫn còn là thiếu niên, gương mặt cười ngại ngùng đi theo đằng sau cô, thề son sắt mà nói, chị Dư Mộng, về sau tôi nhất định sẽ gia nhập tiểu đội của chị.
Nhưng bây giờ thì sao, tại sao mới một tháng không gặp, hắn liền nói không quen biết cô?
Thế giới này là huyễn ảo à?
"Tôi không biết cô, sao không thức thời gì hết, da mặt còn dày như vậy, mau đi, mau đi đi." Hổ Tử bắt đầu đuổi người.
"Hổ Tử, cậu đang nói cái gì vậy hả?" Trương Diệu nổi giận đùng đùng nhìn Hổ Tử, hoàn toàn không tin bạn tốt ngày xưa nay lại tuyệt tình như thế.
"Mau cút đi." Hổ Tử trực tiếp nổi giận.
Thế nhưng Tần Nhất lại chú ý tới trong mắt của hắn khẽ lóe lên sự lo âu và áy náy rồi lập tức biến mất.
"Chuyện gì xảy ra?"
Lúc Trương Diệu đang chuẩn bị động thủ, một người đàn ông trung niên trắng trắng mập mập đi tới.
Ở thời đại mà khắp nơi ăn không đủ no này, người đàn ông trung niên này phải gọi là quá chói mắt.
Hổ Tử cúi đầu xuống, cung kính gọi một tiếng: "Bao quản gia."
Bao quản gia cười tủm tỉm, dáng vẻ mặt mũi hiền lành, thế nhưng Tần Nhất lại thấy được lệ khí nơi đáy mắt hắn.
"Hổ Tử, nơi này ầm ĩ cái gì, có việc?"
Cơ thể Hổ Tử hơi cứng lại, cụp mắt nói: "Bao quản gia, là như này, không biết từ nơi nào xuất hiện một đám người, nói nhất định phải tiến căn cứ, còn nói là người trong căn cứ chúng ta, thế nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua bọn hắn, nên đang đuổi bọn hắn đi."
"Ông là ai, sao tôi lại không biết ông? Trong căn cứ từ khi nào lại có thêm một Bao quản gia?" Dư Yến lao ra trừng mắt nhìn Bao quản gia.