Chương 669: Thành phố G (11)"Chuẩn bị đồ ăn xong rồi?" Vân Hoán vẫn cười ôn hòa như cũ, giống như người tràn đầy u ám lệ khí trước đó không phải là anh.
"Ừ, đã chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu nấu thôi, bằng không lát nữa lại không kịp." Tần Nhất cũng cười, tựa hồ không nhìn thấy sự điên cuồng vừa bị giấu đi trong mắt Vân Hoán.
Làm sao có thể không thấy chứ, lúc mới gặp lại nhau Tần Nhất đã phát hiện, Vân Hoán thay đổi, trở nên ngột ngạt u ám. Trước đó Vân Hoán tuy cũng lạnh nhạt, thế nhưng lại không vặn vẹo như hiện tại, thậm chí là một loại biếи ŧɦái.
Tần Nhất biết nguyên nhân, nhưng không biết nên khuyên anh thế nào, đây là khúc mắc trong lòng anh, cô chỉ có thể tận khả năng cho anh cảm giác an toàn.
Hai người cõi lòng đầy tâm sự, nhưng đều không nói ra, mặt ngoài thoạt nhìn vẫn vỗ cùng hài hòa.
Tốc độ của Tần Nhất và Vân Hoán rất nhanh, không đến một tiếng đồng hồ đồ ăn đã chuẩn bị xong, trong không khí tràn ngập mùi thơm, khiến Phượng Khuynh Ca nuốt nước miếng liên tục.
"Tiểu Nhất Nhất, cậu lại làm món ngon gì đấy?" Phượng Khuynh Ca hai mắt tỏa sáng, sau đó xoa xoa bụng, làm sao bây giờ, dạo này cô mập lên nhiều quá rồi.
Cô có nên giảm cân không đây?
Tần Nhất bất đắc dĩ nhìn Phượng Khuynh Ca một cười nhẹ: "Yên tâm, đều là món cậu thích ăn nhất."
Phượng Khuynh Ca nghe vậy lập tức đem chuyện giảm cân gì gì đó ném ra sau đầu.
Lúc Dư Mộng tới liền ngửi thấy trong không khí nồng đậm mùi thức ăn thơm phức, có chút oán trách nhìn Tần Nhất: "Cậu em Tần Nhất, không phải đã nói cùng nhau ăn cơm à."
Tần Nhất cười nói: "Chị Dư Mộng mời, chúng tôi sao có thể từ chối, vừa vặn tài nghệ của tôi cũng tàm tạm, liền chuẩn bị một chút đồ ăn, còn hi vọng chị Dư Mộng không chê."
Dư Mộng trong lòng thở dài, thiếu niên này đúng là tâm tư thông thấu, quả thực là cô mời bọn họ cùng tới ăn chung, tuy người trong đội mặt ngoài không có gì, nhưng trong lòng sẽ có phần không thoải mái.
Nhưng cách làm hiện tại của Tần Nhất đã giải quyết tốt vấn đề này.
"Nghe cậu nói kìa, mùi thơm như vậy, tay nghề sợ là còn tốt hơn so với Hoa Quan." Dư Mộng cười nói.
Nhóm người Tần Nhất đi theo Dư Mộng tới chỗ mọi người tụ tập ăn cơm, trên bãi cỏ rộng đang có ba mươi mấy người làm thành một vòng tròn, trên bãi cỏ bày đầy đồ ăn.
Nói là đồ ăn, thật ra cũng chỉ là một chút bánh bao đen, cộng thêm một chút rau quả không biết tên màu xanh, trước mặt mỗi người có một miếng thịt nướng lớn.
Những thứ này trong mắt nhóm người Dư Mộng bọn họ đã là rất tốt rồi, nếu không phải đêm nay mời Tần Nhất, thì mấy chiếc bánh bao đen này cũng sẽ không lấy ra.
Tuy là gạo thô chưa xay kỹ, nhưng nó cũng là lương thực, ở bất kỳ nơi nào thì nó cũng đều rất trân quý, càng không cần nói tới đội ngũ của Dư Mộng đã bị vây ở chỗ này nửa tháng.
Có thể nói, đây là lễ tiết cao nhất bọn họ có thể chuẩn bị.
Đúng như những gì Tần Nhất nghĩ trước đó, nhìn thấy các cô tay không tới, trong mắt vài người đang ngồi trên đất đã xuất hiện sự bất mãn, tuy không nói ra miệng nhưng rõ ràng sắc mặt rất khó coi.
Tần Nhất tùy ý nhìn lướt qua, mấy người có sắc mặt không dễ nhìn thế mà tập trung ở cùng một chỗ, ước chừng năm tới sáu người, trong đó còn có một cô gái nhỏ, dường như đám người kia chính là lấy cô gái đó làm trung tâm.
"Haizz, anh nói xem, thời buổi này sao lại có thể có người da mặt dày như vậy? Mọi người ngày qua ngày đều trôi qua không tốt, vậy mà còn muốn đến ăn uống chùa." Cô gái có khuôn mặt thanh tú, nhưng lỗ mũi hếch cao, đúng là phá hư hoàn toàn phần thanh tú đó.
"Tiểu Yến, đừng nói lung tung." Dư Mộng quát lớn.
Đối với cô con gái nhà bác cả này, Dư Mộng thật sự không ưa nổi, lần này con bé cứ nhất quyết muốn cùng đội ngũ bọn họ ra ngoài, kết quả trên đường đi hết phàn nàn cái này lại phàn nàn cái kia.
Nếu không phải nể mặt bác cả, cô sớm đã muốn thu thập con bé một trận.