Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 635: Thành phố B (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 635: Thành phố B (1)

Mấy người Tần Nhất chưa đi được bao lâu, Cao Nghiên lưng đeo balo đuổi theo tới, hốc mắt cô ta còn đỏ hồng, nhưng thấy mọi người đều nhìn mình, lại kiêu ngạo hất cằm lên: "Nhìn cái gì, tôi cũng đi thành phố G, không được à?"

Tần Nhất thản nhiên nhìn cô ta một cái, khiến Cao Nghiên hơi chột dạ: "Được, nhưng ai đi đường nấy."

Cô gái này thật phiền, phụ nữ không thức thời có đôi khi sẽ khiến người ta thấy rất chán ghét, cho nên, hiện tại Tần Nhất đối với Cao Nghiên đã không có sắc mặt tốt, mặc dù ngay từ đầu sắc mặt cũng chả tốt hơn hiện giờ bao nhiêu.

"Tôi biết rồi." Cao Nghiên ngược lại ngoài ý muốn của mọi người, không nháo, một mình đeo balo trên lưng đi theo phía sau bọn họ, chỉ là không biết trong đôi mắt đang cụp xuống kia suy nghĩ cái gì.

"Ca nói xem, cô ta lại đang nghĩ ra thủ đoạn bịp bợm gì?" Tiểu Lam lặng lẽ hỏi ca ca bên cạnh.

Đầu óc của ca ca bé rất tốt, có chuyện gì Tiểu Lam luôn thích hỏi cậu.

Hai anh em Tiểu Lam và Phi Hồng cũng kỳ quái, vừa gặp mặt đã làm mình làm mẩy giận dỗi, một đêm qua đi liền thay đổi 180 độ, vô cùng thân thiết.

Mắt phượng sắc bắn của Phi Hồng khẽ híp, tuy là tiểu chính thái nho nhỏ, nhưng khí thế trên người lại không thể coi thường, Phi Hồng sờ đầu Tiểu Lam: "Em trai, ngươi phải nhớ kỹ, nữ nhân là sinh vật điên cuồng đáng sợ nhất trên đời, ngươi phải cẩn thận với tất cả nữ nhân, kể cả thoạt nhìn bọn họ không có gì đáng nói."

Em trai quá mức đơn thuần, năm đó, cậu và sư phụ luôn che chở nó, đi vào thế giới này, lại có Tần Nhất che chở, có thể nói, kinh nghiệm trải đời của em trai quá ít.

Mặc dù biết Tần Nhất đối với em trai rất tốt, hiện tại cũng buông tay buông chân để nó trưởng thành, nhưng làm anh trai, cậu luôn nhịn không được lo lắng cho nó.

"Ca không cần lo lắng cho ta, ta lại không ngốc." Tiểu Lam hừ hừ nói.

Mặc dù Tần Nhất bảo vệ bé, nhưng sự tàn khốc khắc nghiệt nên thấy được, bé cũng dám đối mặt, sẽ không chịu khuất phục.

"Vậy thì tốt." Phi Hồng vươn tay lên xoa đầu Tiểu Lam.

Tiểu chính thái cùng tiểu đậu đinh cười cười nói nói, Phượng Khuynh Ca cũng cười tủm tỉm chọc chọc Tần Nhất: "Hai đứa nó cũng thật kỳ quái, hôm qua còn không hợp nhau như vậy, hôm nay ngược lại đã thân thiết anh anh em em."

Tần Nhất nhịn không được cười lên: "Hai đứa nó là do chưa thích ứng được, thời gian dài không thấy mặt, ai cũng không muốn biểu hiện ra sự mong nhớ trước, nhưng dù sao thì tình cảm vẫn rất tốt, qua một đêm khoảng cách liền kéo gần lại."

Phượng Khuynh Ca gật gật đầu: "Ai nói không phải đâu, Phi Hồng là thật tâm vui mừng, nhóc con còn nhỏ, nhưng cứ cố tỏ ra thành thục. Tôi ấy, là thật lòng xem nhóc như con của mình."

Phượng Khuynh Ca nhất thời cũng có chút cảm khái, năm đó lúc cô ấy gặp được Phi Hồng chẳng qua cũng mới sáu tuổi, nhưng trong thân thể lại là linh hồn hai mươi mấy tuổi. Phi Hồng cũng được coi là cô ấy nhìn lớn lên, không khác dưỡng con trai là mấy.

Tần Nhất nhìn tiểu đậu đinh mập mạp, trầm thấp nở nụ cười: "Giống nhau cả, Tiểu Lam với tôi mà nói cũng là con."

Nói đến đứa bé, Phượng Khuynh Ca có chút mập mờ nháy mắt mấy cái với Tần Nhất: "Hì hì, Tiểu Nhất Nhất, cậu chừng nào thì có cục cưng, tôi đang chờ để làm mẹ nuôi nè."

Phượng Khuynh Ca vẻ mặt thô bỉ cười cười, Tần Nhất không cần nghĩ cũng biết trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì, nhất thời cạn lời.

"Cậu thì sao, tôi cũng đang chờ đây, không phải cậu sớm đã bị Quân Mặc Ly ăn sạch rồi à, sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh, chẳng lẽ hắn không được?"

Vài lời trêu ghẹo mà thôi, Công tử của chúng ta cũng biết nhé.

Phượng Khuynh Ca khó được khi mặt mo đỏ ửng, sau đó không dám chọc Tần Nhất nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »