Chương 633: Đỏ và Xanh (3)Tiểu Lam không vui hừ hừ: "Còn không phải có người đang cản đường đấy sao."
Mắt phượng của Phi Hồng đảo qua, sau đó nhìn về phía Cao Nghiên, nữ nhân này có địch ý với Tiểu Lam.
Cao Nghiên kinh ngạc hơn: "Nó lại là ai?"
Nhìn kỹ, đây không phải phiên bản thu nhỏ của Phượng Khuynh Ca ư.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào, chẳng qua một chốc thời gian, tại sao bỗng nhiên mọc ra một tiểu Tần Nhất, một Tiểu Phượng Khuynh Ca?
"Có một số việc, cô không cần biết." Tần Nhất thản nhiên nhìn Cao Nghiên một cái, ôm Tiểu Lam tiếp tục đi về phía trước.
Lai lịch của Tiểu Lam và Phi Hồng, nói không rõ, cũng không thể nói, cho nên cứ như vậy cũng tốt, dù sao người thật sự thân cận cũng sẽ không hỏi nhiều. Về phần người xa lạ, các cô không nói, bọn họ sẽ không biết, mặc dù trong lòng có nghi hoặc.
Cao Nghiên không cam lòng khẽ cắn môi, đây là ý gì, cô ta không cần biết, coi cô ta là người ngoài?
Tốt xấu gì các cô cũng từng đồng sinh cộng tử, cứ như vậy đối xử với cô ta?
Phi Hồng đương nhiên thấy sự không cam lòng trong mắt Cao Nghiên, bé lạnh lùng nói: "Có nhiều thứ, không phải ngươi có thể nghĩ tới."
Nói xong, cũng mặc kệ Cao Nghiên, đi theo đằng sau Tần Nhất.
Cái gì gọi là không phải cô ta có thể nghĩ tới, trên đời này, còn thứ gì Cao Nghiên cô ta không thể có được?
Tần Nhất ôm Tiểu Lam đi tìm Vương Ổn Ổn, Trạch Ninh vừa nhìn thấy cô, vui mừng lao đến: "Tiểu Thất, cậu về rồi."
"A, đây là?" Trạch Ninh tò mò nhìn Tiểu Lam trong tay Tần Nhất, có chút không rõ, sao Tần Nhất ra ngoài một đêm liền có thêm một tiểu Tần Nhất rồi?
"Đây là Tiểu Lam, Tiểu Lam, đây là Trạch Ninh." Tần Nhất đơn giản giới thiệu.
Tần Nhất không nói thêm lời thừa thãi, nhưng Tiểu Lam và Trạch Ninh đều cảm giác được thân phận của đối phương không đơn giản, nhưng Tần Nhất không muốn nói, như vậy bọn họ sẽ không hỏi.
"Ôi, Tiểu Lam tỉnh rồi, để dì ôm một cái." Vương Ổn Ổn cười vui vẻ tiến lên muốn ôm Tiểu Lam một cái.
Nói thật, bọn họ đều biết Tiểu Lam có chỗ khác biệt, nhưng bọn họ đều không nói gì, mà coi Tiểu Lam là con của Tần Nhất.
Tiểu Lam thật thích Vương Ổn Ổn, vô cùng nể tình vươn bàn tay nhỏ ra với cô ấy.
Cao Nghiên theo sau thấy cảnh này, trong lòng lại không vui.
Có ý gì, cô ta lấy lòng nó, vật nhỏ này liền tỏ ra không thấy, một chút mặt mũi cũng không cho. Vương Ổn Ổn vừa lấy lòng, nó liền nhận.
Ánh mắt lườm bé của Cao Nghiên sao Tiểu Lam có thể không chú ý tới, nhếch khóe miệng nhỏ, Tiểu Lam biểu thị mình không muốn để ý tới xà tinh bệnh này.
Phượng Khuynh Ca cũng dẫn theo Phi Hồng trở về, đối với việc Phi Hồng lớn lên rất giống Phượng Khuynh Ca, mọi người cũng lựa chọn không hỏi.
Sắc trời còn tối, thời gian còn sớm, hiện tại nguy cơ trong thôn cũng đã giải trừ, mấy người Tần Nhất trở về phòng ngủ bù.
Tần Nhất bên này ngủ thật ngon, Vân Hoán bên kia đỏ hồng cả mắt, cuối cùng đã xử lý xong toàn bộ công việc trên tay.
"Được rồi, đem những thứ này đưa cho từng Căn cứ trưởng." Vân Hoán day day thái dương, mấy ngày nay trên cơ bản anh không có ngủ, vẫn luôn bận rộn công việc.
Cũng may hiện tại việc cần xử lý đều đã giải quyết xong, anh cũng có thời gian rảnh để đi tìm cô vợ nhỏ "bỏ trốn" của mình.
"Ok, lão Đại. Lão đại, anh đi nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc rồi hãy đi tìm Nhất Nhất, nếu không với bộ dáng lôi thôi hiện tại của anh, Nhất Nhất sẽ ghét bỏ đó." Lâm Thanh cười khẽ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt của anh ta cũng đỏ lợi hại.
Mấy ngày nay, Vân Hoán ngủ bao lâu, anh ta cũng ngủ bấy nhiêu.
"Tôi biết, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi."