Chương 607: Thi đấu

Chương 607: Thi đấu

Thế giới Zombie cũng không phải đoàn kết như trong tưởng tượng, bọn chúng giống nhân loại, sẽ có tư tưởng của mình, đương nhiên tranh chấp sẽ xuất hiện.

"Đã như vậy, tôi không khách khí nữa." Tần Nhất bẻ đốt ngón tay, có chút kích động.

Bởi vì là bí mật của Trạch Ninh, Tần Nhất cố ý lôi kéo hắn đi vào góc tường, những người khác không nghe được hai người nói chuyện. Đợi khi Tần Nhất và Trạch Ninh quay lại, liền thấy trên mặt đám người Dương Trình lộ ra nụ cười khổ miễn cưỡng.

Tần Nhất nhướn mày, cô biết Dương Trình đang lo lắng chuyện gì: "Khuynh Ca, chúng ta đi, không phải muốn nhìn thấy Zombie à, lát nữa có thể thỏa mãn cô chơi rồi."

Phượng Khuynh Ca là phần tử hiếu thắng, trên đường đi bình an vô sự, cô ấy đã sớm cảm thấy nhàm chán chết rồi. Lúc này có thể động thủ, đôi mắt phượng liền tỏa sáng, ẩn ẩn lóe lên lục quang, khiến Dương Trình cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

"Đi, mau mau, tiểu gia ta chỉ mới mấy ngày mà nín nhịn sắp chết rồi." Phượng Khuynh Ca nghe thấy có thể đánh nhau, vội vàng lôi kéo tay Tần Nhất chạy ra ngoài.

Bên ngoài, quả nhiên tất cả đều là Zombie, làn da xanh sẫm, ngu quan dữ tợn ngũ, thậm chí có con còn không có tay không có đầu, cứ như vậy "ô ô" hướng bên này xông đến.

So với dị năng, Tần Nhất càng thích đánh tay không hơn. Cô đeo xong găng tay màu đen, mắt phượng thanh lãnh tùy ý liếc mấy cái: "Cao nhất là dị năng hệ hỏa cấp năm, còn lại đều là đám lâu la. Khuynh Ca, chúng ta thi xem ai lấy được nhiều tinh hạch nhất, người thua đêm nay sẽ làm đại tiệc, thế nào?"

Phượng Khuynh Ca vũ mị chớp chớp mắt, nhàn nhã thổi thổi móng tay mình: "Vậy e rằng người thua sẽ là cậu rồi, nhớ kỹ nha, tối nay tôi muốn ăn bò bít tết, đừng quên đó Tiểu Nhất Nhất."

"Tôi muốn ăn lẩu, tiểu Ca Nhi cũng phải nhớ kỹ nhé." Tần Nhất thấp giọng nói, trong thanh âm mát lạnh xen lẫn chút khàn khàn, vô cùng chọc người.

Nụ cười tươi vui vẻ, mắt phượng say lòng người, khiến người ta như muốn chết chìm trong đầy trời ôn nhu.

Phượng Khuynh Ca có chút ngây người, giờ khắc này bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến Quân Mặc Ly, người đàn ông có giọng nói mát lạnh cũng rất câu người kia. Bóng dáng thiếu niên trước mắt bỗng nhiên cùng người nào đó chồng lên nhau, khiến cô ấy không rời mắt nổi.

Trong lúc Phượng Khuynh Ca đang hoa si, khóe môi Tần Nhất cong lên, dẫn đầu xông lên trước. Những ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm thành quả đấm, một quyền một Zombie, một quyền một viên tinh hạch.

Máu đen bắn ra như cánh hoa rơi đầy trời, thế nhưng không có giọt nào dính được lên quần áo thiếu niên.

"Khuynh Ca, làm sao còn chưa bắt đầu, nam thần muốn bỏ xa cậu rồi kia."

Vương Ổn Ổn ra ngoài xem náo nhiệt, trông thấy Phượng Khuynh Ca ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Chớ hoài nghi, tâm cô luôn hướng về nam thần Công tử, chỉ là cô thực sự không muốn ăn đồ ăn Phượng Khuynh Ca làm. Nếu như tài nghệ nấu nướng của Phượng Khuynh Ca giồng Vân Hoán mấy năm trước, vậy cô chỉ có thể ngồi khóc ngất nha.

Vừa nghĩ tới đồ ăn mấy năm trước bị Vân Hoán uy hϊếp nếm thử, Vương Ổn Ổn không khỏi rùng mình sợ hãi.

Cùng lúc đó, người đàn ông bận đến choáng váng đầu óc ở căn cứ Đế Đô bỗng nhiên hắt hơi một cái. Vân Hoán không để ý day day sống mũi, tiếp tục công việc trong tay.

Lâm Bạch bên cạnh hơi dừng lại: "Lão đại, có phải anh bị ốm rồi không, hay là nghỉ ngơi một lát, anh đã không ngủ vài ngày rồi."

Nghỉ ngơi? Vân Hoán hơi nhăn mày, sao anh có thể nghỉ ngơi được chứ, việc trên tay còn nhiều như vậy, anh muốn giải quyết xong sớm một chút, sau đó đi tìm cô dâu "bỏ trốn" của anh.

Cũng không biết tiểu gia hỏa có nhớ anh hay không.

"Không sao, chúng ta tiếp tục." Vân Hoán nhàn nhạt nói một tiếng, tiếp tục cúi đầu làm việc, chỉ là dư quang khóe mắt liếc qua người đàn ông nào đó giống như là thuốc cao da chó nơi góc tường, đôi mắt đào hoa lạnh lẽo.

Mẹ nó, tên đàn ông này muốn cùng anh bao lâu nữa hả?