Chương 596: Dị năng giả hệ lôi

Chương 596: Dị năng giả hệ lôi

Tần Nhất thở ra một hơi thật sâu, trong mắt phượng là một tầng băng mỏng.

Cô biết bên trong xảy ra chuyện gì, mua bán phụ nữ. Ở tận thế, chuyện này rất hay thường gặp.

Phụ nữ trong tận thế có hai loại tồn tại. Một là nữ dị năng giả cao cao tại thượng, được vạn người theo đuổi tán thưởng, một loại khác chính là bị coi khinh như cỏ rác, thậm chí có thể nói là một loại công cụ.

Thật đáng buồn, có lẽ là vì phái nữ là một đoàn thể yếu thế, cho nên số phận của các cô ấy chính vì vậy mà đáng thương như thế.

Trường hợp không phải dị năng giả, nhưng nếu có được cha mẹ tốt, sinh hoạt có thể sẽ thoải mái hơn chút.

Rất nhiều căn cứ nhìn thì sạch sẽ, trên thực tế loại chuyện xấu xa dơ bẩn này cũng có xảy ra.

Đây chính là tận thế tàn khốc và khắc nghiệt đối với phái nữ.

Không chỉ có một mình Tần Nhất cảm giác được sự bất lực, mà ngay cả hay cười như Vương Ổn Ổn cũng cảm thấy bất lực, thói đời chính là vậy.

Cô ấy cũng biết bên trong đang có chuyện gì, nhiều năm qua, cô ấy đã thấy rất nhiều. Kể cả bên trong căn cứ Đế Đô cũng có những người phụ nữ như vậy, chỉ là khác với những căn cứ khác, những cô gái trong căn cứ Đế Đô đều là tự nguyện.

Loại chuyện như này dù sao cũng có rất nhiều, các cô muốn quản cũng không dễ quản, thói đời thay đổi, rất nhiều chuyện đều là hữu tâm vô lực.

"Nam thần, chúng ta có vào không?" Đôi thủy mâu của Vương Ổn Ổn lạnh tanh, không có vui cười thường ngày.

"Vào chứ, chúng ta chỉ là tìm một chỗ nghỉ ngơi." Tần Nhất rủ mí mắt, thu lại thần sắc trong mắt.

Bàn tay trắng mịn giơ lên gõ cửa một cái, tiếng khóc thút thít nỉ non của phụ nữ bên trong càng lớn hơn, đồng thời cũng truyền tới thanh âm tức hổn hển của đàn ông: "Ai?"

"Đại ca, chúng tôi đi ngang qua, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Tần Nhất đè thấp giọng nói: "Đương nhiên, chúng tôi sẽ cho các anh một phần tinh hạch."

Thanh âm bên trong bỗng nhiên yên lặng, một lát sau mới có người tới mở cửa, là một thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh, gương mặt thon gầy, làn da vàng như nến, con ngươi loạn chuyển bốn phía.

"Yô, một vị khách hàng lớn tới nha, mau vào mau vào." Người thanh niên ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt rõ ràng là xem thường.

Toàn thân trên dưới mấy người Tần Nhất quá mức gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn là biết ngày tháng trôi qua tốt lành. Nhưng tuổi tác thoạt nhìn lại rất nhỏ, ngay cả Phượng Khuynh Ca lớn nhất nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi, cho nên người thanh niên cứ thế nhận định đoàn người Tần Nhất là đóa hoa yếu ớt bên trong nhà kính. Đương nhiên, trong mắt bọn hắn chính là dê béo đợi làm thịt.

Tâm tư của hắn ta sao Tần Nhất lại không nhìn ra, đầu ngón tay cô ngưng tụ ra một viên lôi cầu, màu tím xinh đẹp như muốn lóe mù mắt thanh niên kia.

Sắc mặt thanh niên lập tức thay đổi, đầu tiên là có chút tái nhợt, sau đó liền biến thành nịnh nọt: "Vừa rồi là tôi nhìn nhầm, vị tiểu thiếu gia này, mau vào đi ạ."

Tần Nhất cũng không phải muốn khoe khoang, chỉ là có đôi khi thực lực sẽ khiến cho mọi việc trở nên đơn giản hơn.

Nhóm người Tần Nhất tiến vào, Trạch Ninh vẫn theo sát đằng sau Tần Nhất, Bánh Trôi nhỏ thì được Hoàng Oanh dắt tay, ngoan ngoãn đi ở chính giữa, cũng không nhìn loạn xung quanh.

Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca thì đi ở phía sau cùng.

Trạm xăng dầu này ngược lại cũng không nhỏ, lúc mấy người Tần Nhất tiến vào, có không ít người hướng bọn họ huýt sáo, đá lông nheo, nhưng sâu trong mắt đều là khinh thường, biểu hiện giống thanh niên trẻ kia như đúc, đương nhiên suy nghĩ cũng không khác mấy.

Mặt thanh niên biến sắc, đi nhanh đến trước mặt một người nhuộm một nhúm tóc màu vàng, meo meo thì thầm nói gì đó với người nọ.

Tóc vàng đầu tiên là giật mình, sau đó biến sắc, lập tức đi tới lấy lòng cười nói với Tần Nhất: "Hóa ra tiểu thiếu gia là dị năng giả hệ lôi, không nghĩ tới tôi may mắn như vậy có thể nhìn thấy một dị năng giả hệ lôi."

Chương 597: Ôm đùi