Chương 589: Muốn đi theo anhMột hộp sữa bò ở trong mắt Tần Nhất có lẽ không đáng là gì, nhưng ở trong mắt Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ thì lại là thứ quý giá không thể quý giá hơn.
"Không có gì." Tần Nhất nhàn nhạt đáp, thế nhưng Bánh Trôi nhỏ lại không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy người anh trai này rất dịu dàng.
"Vào đi, cùng nhau ăn cơm." Tần Nhất mời Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ vào nhà.
Nói thật, kỳ thực chính cô cũng không biết tại sao lại đối tốt với Hoàng Oanh như vậy. Cô thật sự không thể nói bản thân mình là người tốt, có lẽ ánh mắt của cô gái nhỏ này quá giống với cô của đời trước.
Nhút nhát rụt rè lại nhu nhược, nhưng cô gái nhỏ này lại nhìn rõ mọi chuyện hơn cô, biết ai đối tốt với mình, ai không phải thật lòng quan tâm.
Còn cô của đời trước, lại có mắt như mù, nhìn không rõ ai thật lòng ai giả dối.
Hoàng Oanh ngượng ngùng cười một tiếng, lập tức đi theo Tần Nhất vào trong. Nói thật, cô ấy đúng là nhớ nhung thức ăn Tần Nhất làm. Cả đời cô ấy đều chưa từng ăn qua thức ăn nào ngon như vậy.
Bánh Trôi nhỏ nhìn rất có gia giáo, vào nhà cũng không có nhìn loạn bốn phía, mà ngoan ngoãn đi theo đằng sau Hoàng Oanh, khuôn mặt nhỏ cười tít mắt.
Tần Nhất dẫn hai người đến phòng khách, Trạch Ninh đang ôm hộp sữa bò uống, thấy có người đến, con ngươi màu đỏ đảo vòng, xem ra rất là hiếu kì với Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ.
"Đây là em trai tôi Trạch Ninh, đây là Hoàng Oanh và Bánh Trôi nhỏ." Tần Nhất giới thiệu hai bên cho nhau.
Trạch Ninh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng lên tiếng chào.
Hoàng Oanh cũng thế, nhưng cô mạnh dạn đánh giá Trạch Ninh thêm vài lần, cảm thấy thiếu niên này lớn lên thật đẹp mắt. Tần Nhất cũng rất đẹp, nhưng hai người là hai kiểu đẹp khác nhau.
Tần Nhất còn muốn đi nấu cơm, cho nên đã để lại cho ba bạn nhỏ rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó trở lại phòng bếp.
Ba bạn nhỏ đều rất hiểu chuyện, không ồn ào một chút nào, cho nên Tần Nhất rất yên tâm để ba tiểu gia hỏa ở chung với nhau.
Chờ sau khi Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn tỉnh ngủ liền phát hiện trong phòng khách có nhiều thêm ba con tiểu Hamster, một người ôm một đống đồ ăn vặt đang gặm, mắt lớn trừng mắt nhỏ, chơi cực kỳ vui.
Không đợi các cô trêu chọc vài câu, Tần Nhất đã bưng đĩa đồ ăn cuối cùng đặt xuống bàn, đi ra gọi: "Ăn cơm thôi."
Ba người Trạch Ninh nghe thấy vậy lập tức đặt đồ trên tay xuống, sau đó đáng thương đi theo đằng sau Tần Nhất, một bước cũng không rời.
Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn nhìn mà buồn cười không thôi.
Hôm nay Tần Nhất làm rất nhiều món ăn ngon, thịt xào nước sốt đậu ngọt, thịt luộc thái lát, các loại rau ăn kèm..., một đoàn người ăn đến bụng căng tròn
Điều khiến Tần Nhất vui mừng chính là Trạch Ninh có thể tiếp nhận đồ ăn chín, hơn nữa ăn so với ai cũng đều hăng hái hơn. Tần Nhất làm rất nhiều, nhưng hơn phân nửa đều vào bụng của hắn, là dạ dày vương danh xứng với thực.
Bánh Trôi nhỏ chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy, cậu bé sống cùng chị gái, mỗi ngày đều chỉ có gặm bánh bao, cháo xem như là thức ăn cải thiện khác.
Lúc này sau khi ăn xong, đôi mắt to của Bánh Trôi nhỏ quay tròn, sau đó rục rịch nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt Tần Nhất, cánh tay nhỏ duỗi ra níu góc áo Tần Nhất, giọng nói trẻ con ngây thơ vang lên.
"Anh trai lớn, anh trai lớn, cho Bánh Trôi nhỏ và chị gái đi theo anh nhé, Bánh Trôi nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Đợi sau khi Bánh Trôi nhỏ lớn lên, cũng sẽ bảo vệ anh."
Đừng chỉ nhìn dáng vẻ nho nhỏ của Bánh Trôi nhỏ, tuy cậu bé có chút rụt rè, nhưng so với ai cũng thông minh hơn, tận thế càng khiến cho bé trưởng thành nhanh chóng.
Đi theo Tần Nhất, cậu bé biết mình và chị gái không chỉ không lo ăn không lo mặc, mà còn có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Trong lòng Hoàng Oanh căng thẳng, sợ Tần Nhất tức giận, vội vàng quát em trai nhà mình: "Bánh Trôi nhỏ, đừng nói lung tung."