Chương 53: Ăn nhiều chút

Chương 53: Ăn nhiều chút

Tần Nhất quấn chặt áo khoác trên người, thấy Vân Hoán chỉ mặc một cái áo mỏng: "Vậy còn anh, có muốn tôi lấy thêm một cái áo khác cho anh không?"

Đôi hoa đào của Vân Hoán như một hồ nước sâu không thấy đáy, mắt đen chạm vào đôi mắt phượng xinh đẹp, đột nhiên co rụt lại.

Nhìn dáng người nhỏ nhắn gầy yếu của Tần Nhất bị áo khoác to rộng của mình bao trọn, trái tim cứng rắn lạnh như băng của Vân Hoán khó có được một tia ôn nhu.

"Không cần, dị năng của tôi là hệ hỏa, không sợ lạnh."

Có lẽ do giọng của hai người hơi lớn, Sở Mặc Hòa đang ngủ say sưa biếng nhác mở mắt ra, dụi dụi mắt mơ mơ màng màng nói: "Thất Thất, cậu phải đi rồi sao?"

Tần Nhất đáp một tiếng, Sở Mặc Hòa nhận được câu trả lời lại ngủ thϊếp đi.

"Đi thôi."

Tần Nhất theo Vân Hoán đi ra ngoài, căn phòng lúc này rất yên tĩnh, Tần Nhất cố gắng thả chậm cước bộ, thính giác của dị năng giả đều rất nhạy cảm.

Trạm xăng dầu còn dư lại không ít xăng, Tần Nhất lấy từ trong không gian ra mấy cái thùng, đợi khi xăng đổ đầy bốn thùng rồi mới rời đi.

Có số xăng này trong tay, Tần Nhất cũng an tâm. Số xăng dầu này đủ cho bọn họ đi đến thành phố Z, nhưng Tần Nhất vẫn muốn thu thập thêm xăng, loại vật này và đồ ăn giống nhau, càng nhiều càng tốt.

Bởi vì tối hôm qua chiếm được xăng chính mình tâm tâm niệm niệm, buổi sáng tâm tình Tần Nhất vô cùng tốt, điều này cũng dẫn đến bữa sáng của mấy người Vân Hoán đặc biệt phong phú hơn.

Cháo hoa thanh đạm, đồ ăn kèm ngon miệng, còn có mấy l*иg bánh bao nóng hổi, Tần Nhất còn chuẩn bị trứng luộc cho mỗi người.

Lâm Thanh nhìn bữa sáng trước mặt mùi thơm bay bốn phía, nhịn không được nuốt nước miếng: "Thất Thất, bữa sáng nay thật đúng là ngon miệng."

Tần Nhất thản nhiên liếc Lâm Thanh, mắt phượng ngày xưa lạnh như băng giờ lại thoáng có chút độ ấm.

Tần Nhất tính cả rồi, một người hai cái bánh bao, không nhiều không ít vừa đủ.

Nhưng lúc nhìn thấy trước mặt mình nhiều hơn một cái bánh bao, Tần Nhất hơi khó hiểu nghẹo đầu sang phải, đây là ý gì?

Tần Nhất vừa mới làm bữa sáng xong, tóc vẫn chưa kịp chải, một đầu tóc đen lộn xộn, thậm chí còn có mấy nhúm tóc ngốc ngốc vểnh lên.

Tần Nhất như vậy ngược lại hiện ra vài phần lười biếng cùng ngốc manh, càng nhìn càng làm cho lòng người ngứa ngáy.

Vân Hoán dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bình tĩnh thu tay.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Vân Hoán trầm giọng hỏi: "Làm sao?"

Lâm Thanh cắn đũa, tâm trạng có phần dậy sóng, lão đại từ lúc nào thì biết quan tâm người khác như vậy? Anh ta nhạy bén phát hiện lão đại đối xử với Tần Nhất có chút khác biệt.

Sở Mặc Hòa dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút không vui nhìn Vân Hoán: "Lão đại, em cũng muốn, sao anh lại không cho người ta nha. Lão đại anh bất công, anh đối xử với Thất Thất còn tốt hơn so với em."

Vân Hoán cắn miếng bánh bao, nhân bánh bên trong đủ vị lại tươi mới, rất ngon miệng. Đợi nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, Vân Hoán mới lên tiếng: "Cậu ấy quá gầy."

Lời Vân Hoán vừa dứt, Sở Mặc Hòa không phản bác. Tần Nhất quả thực quá gầy, không nói Vân Hoán muốn Tần Nhất ăn nhiều lên, chính Sở Mặc Hòa cũng muốn Tần Nhất ăn nhiều một chút.

Sở Mặc Hòa ở trong đám nam sinh cùng trang lứa đã xem như nhỏ con rồi, nhưng tuy Sở Mặc Hòa nhỏ nhắn cơ thể lại không gầy yếu, còn Tần Nhất thật sự là quá gầy.

"Thất Thất quả thật quá gầy, bánh bao của tôi cũng cho cậu." Sở Mặc Hòa ngoan ngoãn đưa bánh bao trong tay mình cho Tần Nhất.

Sau đó, Lâm Thanh, Lâm Bạch, Đỗ Nguyên cũng lấy một cái bánh bao hoặc một quả trứng luộc của mình đưa cho Tần Nhất, bọn họ đều muốn nuôi Tần Nhất béo lên một chút.

Tần Nhất bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại có thứ tình cảm ấm áp xẹt qua.

Cô từ chối bánh bao và trứng luộc của mấy người Lâm Thanh, tuy cô muốn bồi bổ cơ thể thật tốt nhưng một lần cũng không cần ăn nhiều như vậy.