Chương 40: Công tửSở Mặc Hòa nháy đôi mắt long lanh như nước, mấp máy môi hồng: "Nhất Nhất ăn nhiều một chút, cùng lắm thì sau này tôi sẽ ăn ít đi một chút."
Đỗ Nguyên ngồi bên cạnh Sở Mặc Hòa gãi gãi đầu đinh của mình, nghiêm túc nhìn Tần Nhất: "Ân nhân, cậu yên tâm, chỉ cần tôi có miếng ăn, tôi tuyệt đối sẽ không để ân nhân cậu bị đói."
Đỗ Nguyên kém chút nữa liền giơ tay lên thề, chỉ sợ Tần Nhất không tin anh ta.
Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, nhưng không thể không nói, đáy lòng Tần Nhất dâng lên dòng nước ấm nhè nhẹ.
Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự quan tâm của người khác? Mấy năm bị nhốt trong phòng thí nghiệm khiến trái tim đã từng rực lửa của cô bị dội cho nguội lạnh, cô không dám lại tin tưởng người khác.
Nhưng nhận được sự quan tâm của năm người trước mắt, Tần Nhất nghĩ, có lẽ cô có thể thử tin tưởng bọn họ.
Đây là một ván cược, nhưng Tần Nhất cô nguyện thử một lần.
Chỉ mong bọn họ đừng khiến cô thất vọng, bằng không, cô nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.
Cho dù là Đế thiếu ngày sau, nếu như phản bội cô, dù cho phải đồng quy vu tận cô cũng muốn kéo bọn họ cùng nhau vào địa ngục.
Nói nhiều như vậy nhưng danh hiệu của Tần Nhất vẫn chưa được xác định.
Không phải là "bá vương" không tốt, nếu như Tần Nhất kiên trì, không phải không thể dùng, dù sao với lực sát thương nghịch thiên của Tần Nhất vẫn rành rành ở ngoài kia.
Nhưng Lâm Thanh lại cảm thấy có danh hiệu tốt hơn đang chờ Tần Nhất, chỉ là anh ta nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra được cái danh hiệu nào kêu.
Vân Hoán nhìn thoáng qua Tần Nhất, môi mỏng khẽ mở: "Công tử."
Giọng của Vân Hoán không cao mà trầm thấp mê người.
Suy nghĩ trong đầu Lâm Thanh đang kẹt, đột nhiên nghe hai chữ từ miệng Vân Hoán phun ra, gương mặt lập tức trở nên kích động, chính là cái này, "công tử"!
Vân Hoán vừa dứt, ngoại trừ Sở Mặc Hòa, mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến cảnh tượng khi Tần Nhất tới cứu bọn họ.
Ngày đó Tần Nhất khiêng một cây đại đao, nhàn rỗi đi bộ tới.
Bước chân của cậu rất nhanh, thế nhưng lại cho bọn họ một loại cảm giác nhàn nhã, thanh đại đao trong tay cậu quơ múa, càng giống như là một thanh kiếm hoặc là cây quạt hơn.
Tóm lại, lúc đó Tần Nhất giống như một công tử cổ đại thanh quý đi qua đường hầm thời gian xuyên đến hiện đại.
Lúc này, mọi người đều giơ tay tán thành danh hiệu này.
Tần Nhất khẽ vuốt càm, cảm thấy danh hiệu này cũng rất hay.
Vì vậy, Tần Nhất của chúng ta đã có cái tên thứ hai là "công tử".
Sở Mặc Hòa tiến đến trước mặt Tần Nhất, cười bán manh: "Thất Thất, sao cậu không hỏi một người khác đang ở đâu."
Tần Nhất không lên tiếng, bọn họ không muốn nói, cô sẽ không hỏi.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Tần Nhất cô cũng có, bọn họ không nói, cô sẽ không hỏi.
Sở Mặc Hòa thấy Tần Nhất không nói gì, ngược lại tự mình nói ra: "Một người khác là chị của tôi, tên chị ấy là Sở Sở, danh hiệu Mỹ nhân tiêu."
Tần Nhất biết người này, cô ấy là nữ sinh duy nhất trong tiểu đội Vân Hoán. Nghe nói cô gái này yêu Vân Hoán, nguyện cả đời không lấy chồng.
Đương nhiên, đây là chuyện xảy ra sau tận thế, còn bây giờ Tần Nhất không biết cô gái tên Sở Sở này đã thích Vân Hoán hay chưa.
Nghĩ đến đây, Tần Nhất không tự chủ được liếc mắt nhìn Vân Hoán. Vân Hoán lớn lên phong thần tuấn lãng, thực lực lại mạnh, lúc anh ta vẫn chưa thành lập Đế quốc, Tần Nhất nghe nói có không ít nữ sinh thích anh ta, muốn được ở bên cạnh anh ta.
Thậm chí còn có mấy người nguyện cùng nhau gả cho anh ta, nhưng người này lại là người không gần nữ sắc, không có bất kỳ nữ sinh nào có thể bước vào trái tim anh ta.
Đến nỗi còn có lời đồn Đế thiếu là người đồng tính, thích đàn ông.
Vân Hoán thích đàn ông hay phụ nữ, Tần Nhất không biết, nhưng Tần Nhất biết, Vân Hoán đối với Sở Sở ngược lại rất đặc biệt.
Nữ sinh khác không lại gần được người anh ta, nhưng Sở Sở là ngoại lệ. Hơn nữa, Vân Hoán quả thực đối với Sở Sở rất tốt, thậm chí còn có thể nói là nuông chiều.
Sở Mặc Hòa bên này vẫn còn đang nói không ngừng: "Lúc chúng ta ra ngoài chị ấy vẫn còn ở nhà, ai ngờ tận thế đột nhiên đến, mấy người chúng ta vẫn còn sống, nhưng không biết chị ấy thế nào rồi."
Chương 41: Dị năng không gian