Chương 4: Mua sắm (2)

Tần Nhất còn muốn mua thêm động vật, thuốc cũng muốn. Mạt thế đến thuốc quý hiếm không thua kém đồ ăn. Cô còn phải có xe, không thể đi bộ đến căn cứ được, còn cần thêm cả vũ khí.

Nghĩ xong, Tần Nhất đóng gói một phần cá, chuẩn bị làm cơm tối. Thừa dịp không có ai, cô đem cá bỏ vào không gian. Không gian có tác dụng giữ tươi, không cần lo lắng đồ ăn sẽ hư.

Ra khỏi tiệm cơm, Tần Nhất đi thẳng đến tiệm thuốc. Mua các loại hạt giống dược liệu xong, cô nghĩ nghĩ, vẫn là về trước chung cư trước.

Động vật ở nông thôn chủng loại tương đối nhiều, Tần Nhất quyết định đi về trước sửa sang lại vật tư đã mua, ngày mai mới tiếp tục.

Trở lại chung cư, phát hiện đồ vật cô mua tất cả đều tới rồi, đem chung cư đều nhét đầy. Việc sửa sang lại vật tư rất rườm rà nhưng Tần Nhất lại rất kiên nhẫn. Mấy thứ này đều là vật có thể cứu mạng người.

Cô đem các loại hạt giống đặt ở cùng nhau, nồi chén cũng để cùng một chỗ, rồi dọn đến kho hàng. Kho hàng có áp súc công năng, đồ vật đi vào đều sẽ biến nhỏ, lấy ra tới sẽ lại khôi phục nguyên dạng.

Chờ toàn bộ sửa sang lại tốt thì đã là 8 giờ tối. Tần Nhất lung tung ăn qua cơm chiều, tiến vào không gian chuẩn bị gieo trồng.

Nhìn một mảng lớn đất trồng, Tần Nhất luôn luôn trưng than mặt cũng nhịn không được vui vẻ. Đất rộng như thế mà cô phải trồng hết, Tần Nhất đột nhiên cảm thấy mệt tâm.

Cô nghĩ nghĩ, dùng tinh thần lực bao lấy hạt giống, đem chúng nó gieo đi. Tinh thần lực bớt thời giờ làm mặt Tần Nhất trở nên tái nhợt, nhưng đôi mắt phượng của cô rực rỡ lấp lánh, sáng như sao trời, làm được rồi.

Cô nghỉ ngơi một hồi, lại dùng đồng dạng phương pháp đem cây ăn quả trồng đi xuống. Nghĩ đến muốn mua động vật, cô lại ở mảnh đất bên kia khai ra một mảnh, dùng bó củi làm thành hàng rào, đem nơi này vây lên, phòng ngừa động vật chạy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Nhất ăn qua bữa sáng liền ngồi xe đi nơi cách thành phố S gần nhất Thanh Phong trấn. Cô ở chỗ này mua heo, dê, bò, gà, vịt, ngỗng mỗi loại đều hai con, đều là một đực một cái. Lại mua rất nhiều cá con, tôm, cua, hải sản.

Nghĩ lúa còn chưa lớn, cô lại tại đây mua sắm mấy trăm cân gạo. Rời đi Thanh Phong trấn một đoạn, cô đem mấy thứ này đều thu vào không gian.

Nhìn tiền trong tay chỉ còn không đến mười vạn, Tần Nhất thở dài một hơi. Quả nhiên không đủ, tài chính quá ít. Cô nghĩ nghĩ, quyết định không mua xe, chờ sau mạt thế lại tìm một chiếc.

Trở lại thành phố S, cô lại đi mua một ít đao, chủy thủ. Sau đó về chung cư, sửa sang lại vật tư.

Đem động vật thả trong không gian, không gian trên mặt đất có nhiều cỏ để động vật ăn, cho nên Tần Nhất không lo lắng chúng nó sẽ đói.

Cá thả vào hồ nước, tôm cua để vào hạ du dòng suối nhỏ, hạt giống để vào kho hàng. Sửa sang lại xong, Tần Nhất lại đi xem thực vật cùng cây ăn quả chính mình ngày hôm qua gieo.

Hạt giống đều nảy mầm, xem ra không lâu là có thể lớn, cây ăn quả cũng nở hoa rồi, không lâu là có thể kết quả.

Nhìn đến một mảnh sinh cơ không gian, Tần Nhất lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi trọng sinh đến nay.

Dư lại tiền cũng không nhiều lắm, Tần Nhất quyết định dùng tiền này để mua đồ ăn vặt, các món ăn ở tiệm cơm, những thứ đó mỹ thực đến mạt thế đã cơ bản nếm không nếm được.

Hạ quyết tâm, Tần Nhất ở những ngày còn dư lại hoặc đi ra ngoài đi dạo, cảm thụ những ngày cuối cùng an bình, hoặc ngốc tại trong nhà luyện tập dị năng.

Đến nỗi nhắc nhở người khác, a, không nói đến cô không có tốt bụng như vậy, liền tính nếu cô có nhắc nhở thì có bao nhiêu người sẽ tin tưởng cô, người khác không mắng cô liền tính là chuyện tốt.

Cô biết cũng không phải không có người tốt, nhưng ai biết người bên cạnh bạn là tốt hay là xấu, liền tính là người, nhưng bạn lại có thể nào biết hắn sẽ không thay đổi?

Này một đời, cô chỉ tin chính mình.