Chương 39: Anh emTrên mặt Tần Nhất lộ ra nụ cười khẽ, thiếu niên trong trẻo lạnh lùng cười lên nhưng không mang theo một tia độ ấm nào.
Đỗ Nguyên ngốc nghếch không hiểu sao cảm thấy phía sau phát lạnh, đây là có chuyện gì, sao nhiệt độ đột nhiên lại giảm xuống?
Thấy Tần Nhất cận kề ranh giới bùng nổ, Lâm Bạch liền mở miệng: "Nếu không gọi Thất Thất đi, tôi cảm thấy xưng hô này rất hay."
Lâm Thanh lau cái trán đổ mồ hôi, vội vàng gật đầu tán thành: "Anh cũng thấy Thất Thất hay, vậy gọi Thất Thất đi."
Ai ui má nó, khí thế đó cũng quá mạnh đi, giống như đúc khi lão đại tức giận, thảo nào Sở Hòa nhanh như vậy đã thích cậu ta.
Tần Nhất thu liễm khí thế trên người, Thất Thất thì Thất Thất, cái tên này cô miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
"Cậu còn cần một cái danh hiệu." Lâm Bạch nhìn Tần Nhất khẽ cười.
Sáu người bọn họ đều có danh hiệu độc nhất vô nhị thuộc về mình. Đôi khi không tiện tiết lộ tên thật của mình, bọn họ đều để lại danh hiệu. Lâu ngày, danh hiệu đó cũng đã trở thành một cái tên khác của bọn họ.
Tần Nhất cũng biết điều này, ví dụ như Lâm Bạch danh hiệu là Đại Bạch, Lâm Thanh danh hiệu là hồ ly.
Nhưng cô rất dở trong việc chọn tên, từ cái tên của tiểu Băng Phượng cũng có thể nhìn ra, trong thời gian ngắn quả thật cô không thể nghĩ ra được cái danh hiệu gì.
Tần Nhất cân nhắc một lát, ngón tay thon dài trắng nõn gõ theo nhịp trên mặt bàn, chậm rãi mở miệng: "Nếu không thì...bá vương?"
Cô cảm thấy cái tên này rất vang dội, rất xứng với cô.
Lâm Thanh đang uống nước, vừa nghe cái tên Tần Nhất nói, thiếu chút nữa thì phun hết nước ra ngoài.
Ngay cả Lâm Bạch luôn luôn ôn hòa cũng không nhịn được cười.
Tuy rằng Tần Nhất đã trải qua tẩy tủy trong không gian Hỗn Nguyên, thân thể cũng cao hơn không ít, nhưng dù sao cô vẫn là nữ sinh, so với mấy người Vân Hoán không phải chỉ thấp hơn một chút.
Hơn nữa, dù Tần Nhất trải qua tẩy tủy nhưng bệnh kén ăn lúc trước đã làm rối loạn toàn bộ hệ tiêu hóa của cô, cơ thể vẫn chưa có thời gian điều dưỡng lại.
Làm nữ sinh thì cơ thể Tần Nhất phải nói là quá gầy, chứ đừng nói là làm nam sinh.
Ở trong mắt của bọn Lâm Thanh, Tần Nhất rất gầy yếu, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.
Dù cho da thịt cô trắng noãn nhưng cơ thể khỏe mạnh hồng nhuận nên có thì lại mảy may không thấy.
Tần Nhất như vậy, lại còn cả khuôn mặt lớn lên so với nữ sinh còn xinh đẹp hơn của cô, tuy khí chất trong trẻo lạnh lùng đã làm giảm bớt sự nữ tính trên người, nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn đem lại cho người nhìn một loại cảm giác như cô là tiểu bạch kiểm.
Cho nên, danh hiệu "bá vương" này thực sự là không tương xứng với Tần Nhất, giống như là một đứa nhỏ trộm quần áo của người lớn mặc, làm sao cũng cảm thấy buồn cười.
Ngay cả khuôn mặt luôn luôn không thay đổi Vân Hoán cũng thoáng có ý cười.
Lâm Thanh nhớ lại bộ dáng của bản thân lúc mười sáu tuổi, lại nhìn Tần Nhất, nhất thời có chút đau lòng.
Vân Hoán nhìn thoáng qua dáng người có phần gầy quá của Tần Nhất, nói: "Quá gầy, ăn nhiều chút."
Tần Nhất kinh ngạc nhìn Vân Hoán, Đế thiếu lạnh lùng vậy mà lại biết mở miệng quan tâm người khác.
Nhưng đám người Lâm Thanh lại không cảm thấy kỳ quái, bọn họ biết nhà mình đối với người ngoài thì thờ ơ hờ hững, nhưng đối với người mình thì lại rất quan tâm và bao che khuyết điểm, chỉ là đôi khi sẽ không biểu đạt ra lòng mình mà thôi.
Lâm Bạch cũng cảm thấy Tần Nhất gầy yếu quá mức: "Lão đại nói không sai, Nhất Nhất, cậu quả thực cần phải ăn nhiều vào."
Lâm Thanh càng nhìn Tần Nhất càng thấy đau lòng, chủ yếu là do Tần Nhất quá giống Lâm Bạch năm đó.
Dù cho Lâm Thanh biết con hàng này không hề vô hại giống như vẻ bề ngoài, nhưng anh ta vẫn không nhịn được muốn quan tâm Tần Nhất nhiều chút.
Lâm Thanh cũng biết đồ ăn bây giờ túng thiếu, anh ta âm thầm thề phải thu thập nhiều vật tư một chút, làm gì thì cũng phải nuôi cho Tần Nhất béo lên.
Mỗi một người trong tiểu đội Vân Hoán đều rất bao che khuyết điểm, nếu Tần Nhất đã trở thành Thất Thất của bọn họ, vậy bọn họ cũng sẽ coi Tần Nhất như anh em thật sự của mình.