Chương 37: Gặp mặt

Chương 37: Gặp mặt

"Vì sao?" Tần Nhất trực tiếp hỏi.

Vân Hoán đứng lên, mấp máy môi mỏng: "Tôi chỉ là muốn duy trì quan hệ hữu hảo giữa các thành viên trong đội."

Nói xong, Vân Hoán duỗi đôi chân dài đứng dậy rời đi.

Tần Nhất cười khẽ, xoay người đi đến phòng bếp làm bữa sáng.

Tần Nhất đặc biệt thích món ăn chế biến bằng bột mì, bữa sáng cô chuẩn bị nấu chút vằn thắn.

Ý niệm của cô khẽ chuyển, ba bao vằn thắn đông nhanh rất nhanh đã xuất hiện trong tay cô.

Chỉ chốc lát, vằn thắn với nước nấu trong suốt óng ánh đã xong. Tuy vằn thắn trong siêu thị không lớn lắm, nhưng nguyên liệu bên trong lại đầy đủ.

Bên này Tần Nhất vừa mới nấu xong, bên kia Lâm Thanh ngửi được mùi mà mò đến.

Đợi khi nhìn thấy vằn thắn trắng trẻo mập mạp trong nồi, ánh mắt Lâm Thanh lập tức lóe lên một đạo tinh quang, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Lâm Thanh cười hì hì nhìn Tần Nhất: "Tần Nhất, cậu thực sự rất lợi hại nha, ngay cả nấu vằn thắn cũng có thể thơm như vậy."

Nói xong, Lâm Thanh lại tiến đến gần hơn hít thêm mấy hơi nữa, say mê nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục khen ngợi Tần Nhất: "Thật sự là rất thơm."

Tần Nhất lấy ra bát đũa đưa cho Lâm Thanh: "Muốn được ăn sớm không, qua giúp một tay đi."

Lâm Thanh lập tức đồng ý, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu làm việc.

Đợi khi Tần Nhất bưng bát vằn thắn cuối cùng đi ra phòng khách, năm người tiểu đội Vân Hoán đều đã có mặt.

Tần Nhất nhướn mày, cô thấy trên sô pha có một anh chàng to con dáng vẻ có chút ngốc và một người khác có gương mặt rất trẻ con.

Chắc hai người này chính là Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa.

Tần Nhất còn chưa mở miệng, anh chàng to con đã tiến lên đón, nhận lấy bát vằn thắn trong tay Tần Nhất.

Anh ta gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Tôi là Đỗ Nguyên, cám ơn cậu đã cứu chúng tôi, về sau cậu chính là ân nhân của Đỗ Nguyên tôi. Chỉ cần ân nhân có việc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều sẽ báo ân."

Đỗ Nguyên nói với vẻ mặt thành thật, đây cũng là lời thật lòng của anh ta.

Tình huống lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm, anh ta biết chứ. Thật lòng mà nói, tình huống lúc đó ngay cả chính bản thân anh ta cũng không nhất định sẽ ra tay cứu người.

Anh ta không biết mục đích của Tần Nhất là gì, nhưng phần ân tình này anh ta nhất định sẽ trả.

Hơn nữa, anh ta nhìn đôi mắt sạch sẽ trong veo của Tần Nhất, vừa nhìn liền biết không phải là cái loại người cực kỳ xấu xa hung ác. Lại nói, bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì.

Sở Mặc Hòa ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Tần Nhất một hồi lâu, cánh môi phấn nộn khẽ mở: "Trên người cậu có khí tức giống lão đại."

Tần Nhất nhướn mày, đây là có ý gì.

Sở Mặc Hòa chậm rì rì đứng lên, đột nhiên ôm lấy Tần Nhất, đầu nhỏ cọ cọ, khuôn mặt trẻ con ửng đỏ, sau đó ngước đôi mắt long lanh ngập nước lên nhìn cô: "Ừm, tôi thích cậu."

Tần Nhất nhíu mày, cô không thích người khác dựa vào cô gần như vậy, một tay đẩy Sở Mặc Hòa ra, gương mặt hiện lên sự ghét bỏ.

Lâm Thanh nhìn thấy Sở Mặc Hòa thích Tần Nhất như thế, kinh ngạc cằm đều muốn rớt.

Anh ta biết tính tình của Sở Mặc Hòa ra sao, trong mấy người bọn họ, lạnh lùng nhất không phải lão đại thoạt nhìn như tòa băng sơn kia, mà là Sở Hòa.

Bây giờ chứng kiến Tần Nhất dùng một tay đẩy Sở Mặc Hòa ra, trong mắt anh ta tràn đầy đồng tình.

Xong xong xong, Tần Nhất gặp xui xẻo rồi. Người gần đây nhất đẩy Sở Hòa ra...để anh ta nhớ lại xem, không biết là thiếu bàn tay hay thiếu cả cánh tay nhỉ.

Lâm Thanh lấy hai tay che mặt, ài, hình ảnh quá đẹp, anh ta không dám nhìn.

Tần Nhất đương nhiên không biết mình đã đi qua ranh giới bị cụt tay cụt chân, mà cho dù có biết cô cũng sẽ không chút do dự đẩy Sở Mặc Hòa ra.

Không nói đến việc cô không thích người khác dựa sát vào người mình, càng quan trọng hơn là cô không muốn bại lộ thân phận nữ sinh của mình.

Tuy Tiểu Lam đã dùng huyễn thuật để cho cô từ trên xuống dưới trông giống nam sinh, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là ảo thuật, chỉ cần người khác động chạm cơ thể, thân phận của cô vẫn rất dễ bị bại lộ.