Chương 34: Tỉnh lạiGiọng điệu nói chuyện đúng chất một tiểu hài tử xấu xa lại ngạo kiều.
Tần Nhất dở khóc dở cười, cô sờ sờ sợi lông ngốc ngốc đang vểnh lên của Tiểu Lam: "Được rồi, muốn ăn thì ăn."
Đối với Tiểu Lam, Tần Nhất chung quy vẫn có nhiều hơn chút nhẫn nại. Có lẽ là do cô và Tiểu Lam là khế ước linh hồn, cô biết Tiểu Lam sẽ không có khả năng phản bội cô nên khi đối xử với Tiểu Lam cô có nhiều hơn mấy phần thật lòng, có thể tin tưởng nó.
Tiểu Lam sửng sốt, nó cho rằng Tần Nhất sẽ mắng nó, dù sao tinh hạch đối với cô cũng có lợi.
Dường như ngoại trừ sư phụ, chưa có người nào đối xử tốt với nó như vậy.
Điều này làm cho trái tim nhỏ vẫn luôn lo lắng của Tiểu Lam từ từ bình tĩnh lại.
Sợi lông ngốc ngốc trên đầu Tiểu Lam theo gió bay múa, nó có chút mất tự nhiên mở miệng: "Xét đến việc ngươi đối với bổn điện hạ cũng không tệ, bổn điện hạ liền miễn cưỡng xem ngươi là chủ nhân đương."
Bộ tộc Phượng Hoàng cực kỳ kiêu ngạo, chúng nó sẽ không dễ dàng nhận chủ, nhưng một khi đã nhận chủ thì sẽ đi theo cả đời, cho dù chủ nhân bỏ mạng chúng nó cũng sẽ không đi tìm chủ nhân khác.
Mà muốn Phượng Hoàng nhận chủ rất khó khăn, tiểu Băng Phượng là do còn quá nhỏ, mặc dù có truyền thừa ký ức nhưng chung quy cũng chỉ mới ra đời không lâu, nó cứ như vậy bị Tần Nhất dùng một viên tinh hạch nho nhỏ thu mua.
Tần Nhất nhướn mày, cô nên quỳ xuống tạ ân sao.
Trong phòng ngủ được bố trí ấm áp, Vân Hoán ngồi trên ghế trong phòng nhìn Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa vẫn còn đang hôn mê trên giường.
Lâm Thanh kiểm tra vết thương của Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa, phát hiện vết thương không chuyển biến xấu đi, dây cung kéo căng trong lòng rốt cuộc cũng được buông lỏng.
Lâm Thanh khẽ phở phào nhẹ nhõm, sau đó cân nhắc đến chuyện ngày hôm nay của Tần Nhất.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Lão đại, anh nghĩ như thế nào, cứ như vậy để cho Tần Nhất tham gia vào nhóm chúng ta?"
Lâm Bạch nhìn thoáng qua Lâm Thanh, có chút không đồng ý nói: "Anh, em thấy Nhất Nhất rất tốt."
Lời này của Lâm Bạch là phát ra từ nội tâm, cảm giác đầu tiên của anh đối với Tần Nhất rất tốt. Phải biết rằng, đối với bọn họ mà nói, người có thể mang lại cho bọn họ cảm giác lần đầu tiên chung đυ.ng không tệ đã ít lại càng ít.
Lâm Bạch mấp máy môi đỏ thắm, Tần Nhất là người giống như bọn họ.
Lâm Thanh trắng mắt liếc em trai nhà mình: "Anh không nói Tần Nhất không tốt."
Cùi chỏ của em trai anh ta hướng ra ngoài cũng quá nhanh rồi.
Thật ra thì cảm giác đầu tiên của Lâm Thanh với Tần Nhất cũng rất tốt, anh cũng không có ý kiến mâu thuẫn với việc Tần Nhất gia nhập vào gia đình bọn họ, anh thuần túy chỉ là muốn biết suy nghĩ của lão đại.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh lại mon men tới gần: "Lão đại, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào vậy."
Vân Hoán nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Thanh một cái, Lâm Thanh miệng đầy lời muốn nói lập tức toàn bộ đều kẹt trong cổ họng.
"Không có suy nghĩ gì cả, cậu ta biết nấu ăn."
Vân Hoán vừa dứt lời, Lâm Thanh liền lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy.
Anh ta đã nói anh ta hiểu rõ lão đại nhất mà, người này thật đúng là nhìn trúng tài nấu ăn của Tần Nhất, đây rõ ràng là muốn tìm một đầu bếp!
Lâm Thanh nhìn Sở Mặc Hòa đang ngủ mê man, hơi có chút nhức đầu nói: "Chỉ là...lão tam sẽ làm ầm ĩ một chút."
Lâm Bạch ngược lại không cho rằng như vậy, cười cười nói: "Nhất Nhất tốt như vậy, Sở Hòa sẽ thích cậu ấy."
Lâm Thanh cười khổ lắc đầu: "Chỉ hy vọng thế."
Tần Nhất nói không sai, nửa đêm Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa lần lượt tỉnh lại.
Lâm Thanh vừa thấy Đỗ Nguyên tỉnh lại, vội vàng tiến tới đỡ người dậy.
Đỗ Nguyên nhìn chằm chằm Lâm Thanh hồi lâu mới phun ra một câu: "Hồ ly, sao anh cũng chết rồi."
Lâm Thanh nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đỗ Nguyên, tự nhủ người này vừa mới tỉnh, đầu óc không tỉnh táo, mới có thể nhịn xuống xúc động muốn đánh người, không tung cho Đỗ Nguyên một quyền.
Lâm Thanh tức giận trừng Đỗ Nguyên: "Tôi còn sống rất rất rất tốt, cậu cũng còn sống."
Chương 35: Thức tỉnh dị năng