Chương 32: Mì trứng gà

Chương 32: Mì trứng gà

Tần Nhất vô cùng kinh ngạc, cô cũng không ngờ Lâm Bạch sẽ gọi cô là Nhất Nhất. Tuy xưng hô có phần thân mật nhưng cô không thấy chán ghét chút nào.

Hoặc có lẽ, Lâm Bạch là người không thể khiến người khác chán ghét được.

Lâm Bạch vừa nói đói bụng, Lâm Thanh cũng cảm giác dạ dày mình đang đánh trống.

Vốn Vân Hoán đang chuẩn bị đi tìm phòng trống để nghỉ ngơi, nghe Lâm Bạch nói cước bộ liền thay đổi, lạnh nhạt đi đến ghế sô pha giữa phòng khách ngồi xuống.

Lâm Thanh nhìn trái ngó phải một chút, khuôn mặt lập tức trở nên nhăn nhó. Năm người đàn ông bọn họ đều không làm cơm, đồ ăn anh ta làm chính là đồ cho lợn ăn, còn mỗi lần lão đại bọn họ vào phòng bếp đều có thể khiến phòng bếp nổ tanh bành.

Trong lòng Tần Nhất thở dài một hơi, cô nhìn thoáng qua Lâm Bạch đang dịu dàng nhìn mình, bộ dạng vẫn luôn cau mày như gặp phải khổ đại cừu thâm của Lâm Thanh và người đang ngồi trên ghế sô pha bình chân như vại Vân Hoán, nhận mệnh mở miệng nói: "Tôi đi nấu cho."

Lâm Thanh vui mừng liên tục gật đầu, mắt hồ ly híp thành một đường may, há mồm ra liền nói: "Tần Nhất, cậu đúng là người tốt."

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, cô không phải là người tốt gì cả.

Tần Nhất không có phát hiện, tâm tình của cô ở trước mặt tiểu đội Vân Hoán càng ngày càng nhiều, cảm tình cũng càng ngày càng phong phú, không còn là Tần Nhất lạnh như băng lúc mới tỉnh.

Tần Nhất đã quen với tận thế, cô tính toán một chút, bây giờ có lẽ là khoảng ba giờ chiều.

Nghĩ một chút, Tần Nhất định bụng sẽ nấu mì trứng gà. Nhớ đến hai người vẫn còn đang hôn mê trên phòng, cô lại nấu một chút cháo thịt băm.

Tài nấu nướng của Tần Nhất rất tốt. Đời trước cha Tần vẫn luôn mắt lạnh nhìn cô, lúc đấy cô cũng chỉ là một cô bé ngây thơ khát vọng có được tình yêu thương của người cha. Cô biết cha Tần thích mỹ thực, cô đặc biệt đi học nấu ăn. Khi đó cô mới mười tuổi mà hai bàn tay đã có đầy vết thương và vết bỏng.

Kết quả thì sao, cô tỉ mỉ làm ra một bàn đồ ăn mà cha Tần thích, nhưng nhận được cũng chỉ là lời trách mắng vô tình của cha Tần, cảnh cáo không cho phép cô lắc lư trước mặt ông ta.

Một tấm chân tình kết quả là bị ném cho chó ăn.

Từ đó Tần Nhất liền có bệnh kén ăn.

Tần Nhất tay chân lanh lẹ làm ra mấy bát mì trứng gà, mùi hương đặc hữu của sợi mì phiêu đãng ở trong không khí, chọc cho ba người ngồi ngoài phòng khách không ngừng nuốt nước bọt.

Bốn người đều rất đói bụng, một bát mì lớn cứ vậy trôi hết vào bụng.

Lâm Thanh uống sạch toàn bộ nước mì trong bát, hạnh phúc ợ một cái. Anh ta chớp chớp mắt hồ ly lẳиɠ ɭơ, giơ ngón tay cái lên với Tần Nhất: "Tần Nhất, cậu thực sự quá lợi hại, bát mì này thực sự là quá tuyệt."

Lâm Thanh không cảm thấy bản thân mình nói quá, anh thật tình thấy bát mì này ăn rất ngon, trình độ có thể so với đầu bếp chính hiệu.

Lâm Bạch cũng đồng ý với lời khen ngợi của anh trai: "Quả thực ăn rất ngon."

Ngay cả Vân Hoán ngày thường luôn soi mói trong mắt lúc này cũng tràn đầy thoả mãn, môi mỏng vẫn mím chặt thả lỏng ra vài phần. Người quen biết anh đều biết, tâm tình của anh lúc này không tệ.

Tần Nhất thỏa mãn sờ sờ bụng mình, không có gì có thể so với ở trong tận thế mà còn được ăn đồ ăn ngon như vậy, quá hạnh phúc rồi.

Tần Nhất ăn no, lười biếng vươn vai duỗi chân, phân phó Lâm Thanh: "Vậy anh dọn dẹp đi."

Lâm Thanh sửng sốt, anh từ trước đến nay nào có làm qua mấy chuyện này, vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối...

Tần Nhất chống cằm, mắt phượng xinh đẹp nheo lại, u quang lóe lên.

Lâm Thanh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, da đầu có có chút tê tê.

Một tay Tần Nhất khẽ gõ xuống bàn: "Vậy bữa sau..."

Tần Nhất vừa phun ra được ba chữ, còn vẫn dứt câu thì Lâm Thanh đã cảm giác được hai ánh mắt nguy hiểm áp bách liếc mình, trong lòng anh khẽ run, lắp bắp nói: "Tôi làm, tôi làm."

Trong lòng Lâm Thanh đang lệ nhỏ thành sông, vì sao đều bắt nạt anh ta.

Tần Nhất đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Lâm Thanh: "Anh vất vả rồi."

Đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi lúc cô và Vân Hoán giằng co, trong mắt người này có chút hả hê.

Cô từ trước đến nay là người có thù tất báo.

Nếu như Lâm Thanh biết, nhất định sẽ hô to oan uổng. Thiếu niên, anh đây chỉ là lo lắng cho an toàn tính mạng của cậu mà thôi.

Trong lòng Lâm Thanh khổ bức, mặt ngoài còn phải cười đến hiền lành: "Không vất vả, không vất vả."





Chương 33: Đồng ý