Chương 25: Trứng nởTần Nhất xoa xoa huyệt vị, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng như tranh vẽ hơi nhăn: "Cho nên, mày đến từ dị thế?"
Băng Phượng lắc lư thân thể (vỏ trứng), xem như là tán thành lời Tần Nhất nói.
Ngược lại Tần Nhất tiếp nhận rất nhanh, vì chuyện cô trọng sinh vốn đã là một chuyện kỳ lạ rồi. Hiện tại trứng này xuyên việt tới đây cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận.
Suy cho cùng thì Tần Nhất còn phải cảm tạ quả trứng này, dù sao không gian Hỗn Nguyên đã mang lại trợ giúp lớn cho cô. Hơn nữa, việc cô trọng sinh nói không chừng có liên quan đến quả trứng này.
Vừa nghĩ như thế, thái độ của Tần Nhất đối với Băng Phượng trái lại khá hơn chút. Tần Nhất cô lãnh huyết tàn khốc nhưng cũng không phải người không biết báo ân. Ai đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối xử tốt với người đó.
Tần Nhất sờ sờ quả trứng trơn tuột nhẵn bóng, dò hỏi: "Làm thế nào mới có thể ấp nở mày?"
"Chỉ cần ngươi và ta chính thức ký kết khế ước là được. Nhỏ máu của ngươi lên trên người ta, ta có thể đi ra, ngươi cũng có thể trở thành chủ nhân chân chính của ta."
Tần Nhất không chút do dự, cô biến ra băng châm đâm rách đầu ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên trên vỏ trứng.
Thoáng chốc ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía trong không gian, Tần Nhất ngẩn ngơ nhìn một đầu tóc dài màu băng lam.
Sau đó có thanh âm như từ nơi xa xưa truyền đến: "Ngô (ta), nhất tộc Phượng Hoàng ký kết khế ước với nhữ (ngươi/Tần Nhất), sống chết có nhau, bất ly bất khí."
Đợi Tần Nhất tỉnh táo lại thì nhìn thấy trên quả trứng kia có đầy vết nứt, một cái đầu nhỏ lông lá mềm mại từ trong quả trứng thò ra.
Sau đó, một con chim nhỏ màu băng lam béo mập từ trong trứng bò ra. Đôi mắt nhỏ như hạt đỗ đen ngó nhìn Tần Nhất vài giây, sau đó bắt lấy vỏ trứng trên mặt đất từng chút từng chút ăn vào trong bụng.
Tiểu tử kia ăn sạch toàn bộ vỏ trứng, ưỡn lấy cái bụng bự hài lòng cười.
Tần Nhất dùng một tay xách con chim mập mạp lên nhìn, cau mày nói: "Đây chính là Phượng Hoàng thượng cổ? Khẳng định không phải chim?"
Băng Phượng vừa nghe vậy liền tức giận, nó giãy dụa thân thể nhỏ nhắn, "chít chít chít chít" lớn tiếng kêu.
"Nữ nhân ngu xuẩn, bổn điện hạ là Phượng Hoàng! Thượng cổ thần thú Phượng Hoàng độc nhất vô nhị! Ta mới không phải là chim, những sinh vật hạ đẳng đó làm sao có thể đánh đồng với bổn điện hạ!"
Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, vô cùng chăm chú nhìn con chim béo mập trên tay từ đầu tới đuôi. Ngoại trừ một thân lông vũ màu băng lam xinh đẹp, cô thật không nhìn ra tiểu tử này là Phượng Hoàng.
"Quả thực không giống chim, thay vì nói là chim, chi bằng gọi là gà." Còn là một con gà rất mập mạp.
Phượng Hoàng nào đó giậm chân nhảy cẫng lên biểu hiện sự không vui: "Chít chít chít chít." Lão tử* không phải gà cũng không phải chim, lão tử là thượng cổ thần thú Phượng Hoàng! Phượng Hoàng đó!
Xem ra mỗ thú nào đó bị chọc giận không nhẹ, ngay cả "lão tử" cũng bật thốt ra khỏi miệng.
(*Lão tử ở đây ý là bố mày, do bé trứng xuyên không từ cổ đại đến hiện đại nên một số từ ngữ mình sẽ để nguyên theo văn phong cổ, kể cả xưng hô.)
Tần Nhất móc móc lỗ tai, nhìn bộ dạng giậm chân bất bình của mỗ thú nào đó, không tiếp tục đề tài này nữa.
Chuyện khó hiểu đã được tháo gỡ, Tần Nhất liền cảm thấy dạ dày đang biểu tình với cô.
Cô điều động tinh thần lực, từ trong kho hàng lấy ra một hộp cơm đã chuẩn bị từ trước.
Hương vị thơm ngon mềm dẻo của cơm tẻ phối với thịt băm hương cá tươi cay ngon miệng cùng với sườn kho thơm phức, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.
Tần Nhất ăn đến nỗi hai má phồng lên, tuy tốc độ nhanh nhưng vẫn rất ưu nhã.
Băng Phượng ngửi được mùi thơm, con mắt như hạt đỗ đen xoay chuyển, bụng nhỏ kêu ùng ục, miệng không ngừng nuốt nước bọt.
Dường như mấy món đó ăn rất ngon.
Có thể do ánh mắt của Băng Phượng quá mức nóng bỏng, Tần Nhất đang cắm đầu vào ăn cuối cùng cũng chú ý tới.
Cô gặm hết một khối xương sườn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Muốn ăn?"
Băng Phượng dùng sức gật đầu, muốn muốn muốn, quá muốn luôn.
Tần Nhất nói tiếp: "Muốn ăn cũng không phải không thể, chẳng qua là từ trước đến nay tao không nuôi đồ vô dụng, mày có tác dụng gì?"
Băng Phượng "xù lông", lông ngắn màu băng lam bắt đầu xù hết lên, nhìn qua...càng mập.
"Bổn điện hạ là thượng cổ thần thú, một ngụm băng châm phóng ra thì đám quái vật bên ngoài sẽ chết hơn phân nửa."
Động tác gặm xương sườn của Tần Nhất dừng lại, tự tiếu phi tiếu nói: "Thật không?"