Chương 21: Giải vâyChu Ngọc vừa nghĩ tới quái vật ăn thịt người bên ngoài, trong lòng dâng lên từng trận cảm giác sợ hãi.
Nghĩ đến Khâu Sơ Tuyết sẽ biến thành quái vật, sẽ ăn thịt cô ta, ánh mắt Chu Ngọc nhìn Khâu Sơ Tuyết cũng thay đổi, chán ghét xen lẫn chút sợ hãi.
Bên kia, người phụ nữ ôm đứa bé còn đang không ngừng thét to: "Các người đứng đó làm gì, còn không nhanh ném người này ra ngoài! Nếu như cô ta tỉnh lại thì làm sao bây giờ, chúng ta đều sẽ chết!"
Tiếng người phụ nữ vừa dứt, người xung quanh bắt đầu rục rịch. Bọn họ sớm đã nhìn trúng ba lô đồ ăn lớn của Khâu Sơ Tuyết, chỉ cần cô gái này chết, thức ăn kia...
Chu Ngọc trốn phía sau Tần Nhất, run rẩy nói: "Tần Nhất, chúng ta đưa A Tuyết ra ngoài được không? Nếu như cô ấy biến thành quái vật thì làm sao bây giờ."
Khóe mắt Tần Nhất hiện lên sự châm chọc, không lên tiếng.
Tần Nhất biết Khâu Sơ Tuyết có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Trong lúc thức tỉnh dị năng, mặc dù bản thân lên cơn sốt cao nóng đến rơi vào hôn mê nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh bên ngoài.
Chu Ngọc đương nhiên không biết lời nói của cô ta một chữ cũng không sót đều rơi vào trong tai Khâu Sơ Tuyết.
Động tĩnh lớn như vậy, Tần Kiều Kiều đang chuẩn bị ăn bánh mì cũng nghe thấy.
Đôi mắt đẹp của Tần Kiều Kiều khẽ chuyển, người đã đứng dậy đi đến trước mặt Tần Nhất.
Cô ta chìa ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trong con ngươi tràn đầy không đành lòng, nói: "Chị Ngọc, Sơ Tuyết có thể là bị bệnh, không nhất định sẽ biến thành quái vật. Cứ như vậy đưa cô ấy ra bên ngoài sẽ rất nguy hiểm. Chị và Sơ Tuyết không phải chị em tốt sao? Chị Ngọc, chị như vậy là không đúng rồi."
Tần Kiều Kiều bày ra bộ dáng hiền lành lương thiện, tự cho rằng bản thân giống như thiên sứ.
Tần Nhất chán ghét đến buồn nôn, thực sự là một đóa bạch liên hoa thật lớn mà! Cô lạnh lùng nhìn Tần Kiều Kiều làm trò.
Mặt Chu Ngọc đỏ lên, nhưng cô ta không cho rằng bản thân có lỗi. Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Ngược lại, cô ta lên tiếng châm biếm Tần Kiều Kiều: "Tần Kiều Kiều, cô cũng đừng có làm bộ. Nếu như A Tuyết thực sự biến thành quái vật, sợ rằng người thứ nhất muốn đuổi cô ấy ra ngoài chính là cô đó. Nếu cảm tình giữa cô và A Tuyết đã tốt như thế, vậy thì để A Tuyến đến bên chỗ cô đi, vừa vặn cô có thể dễ dàng chăm sóc cho cô ấy."
Tần Kiều Kiều nghẹn lời, nhìn khắp người dính đầy bụi đất bẩn thỉu của Khâu Sơ Tuyết, trong mắt cô ta xẹt qua một tia ghét bỏ. Rồi lại nghĩ tới người này sẽ biến thành quái vật, làm sao cô ta có thể đồng ý chứ!
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tần Kiều Kiều liền rơi lệ, thân hình cô ta lảo đảo như muốn ngã, bộ dáng không khác gì một đóa hoa trắng nhỏ mảnh mai: "Chị Ngọc, sao chị có thể nói em như vậy? Em chỉ là không đành lòng nhìn mọi người bỏ Sơ Tuyết bên ngoài mà thôi."
Khóe miệng Tần Nhất khẽ nhếch lên tia cười lạnh, Tần Kiều Kiều ngược lại thông minh, vừa nghe Chu Ngọc muốn nhét Khâu Sơ Tuyết cho cô ta liền lập tức nói sang chuyện khác.
Vừa đúng lúc này, Tần Hàn Mạt lo lắng tới tìm Tần Kiều Kiều. Anh ta nhìn thấy em gái nhà mình đang khóc lóc tủi thân, thoáng cái lửa giận liền xông lên.
"Chu Ngọc, nếu như cô lại bắt nạt Kiều Kiều thì đừng trách tôi ngay cả nữ sinh cũng đánh."
Chu Ngọc bị quát thì cảm thấy rất oan ức. Tại sao? Tại sao? Rõ ràng là Tần Kiều Kiều có lỗi, vì sao lại trách cô ta?
Tần Kiều Kiều, Tần Kiều Kiều... Nếu như trên đời này không có Tần Kiều Kiều thì tốt rồi...
Dưới đáy mắt Chu Ngọc lóe lên tia độc ác.
Thấy mọi người xung quanh rục rịch muốn động, sát khí quanh thân Tần Nhất chợt tỏa ra, ngay lập tức mọi người đều cảm giác được không khí xung quanh trở lên lạnh cóng, hô hấp cũng rất khó khăn.
Tần Miễn ngồi tại góc phòng cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, ông ta nhìn về phía thiếu niên mặc đồ đen, đáy lòng giật mình kinh ngạc. Không nghĩ tới uy áp của người thiếu niên này lại có thể không thua kém gì ông ta.
Điều này làm cho Tần Miễn sinh ra cảnh giác và hiếu kỳ với Tần Nhất, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên mà.
Tần Nhất lạnh lùng nói: "Chỉ có người bị quái vật cắn bị thương mới có thể bị cảm nhiễm biến thành quái vật. Cô ấy chỉ là phát sốt bình thường mà thôi, chỗ này của tôi có thuốc."