Chương 19: Tôi cho cô

Chương 19: Tôi cho cô

Chu Ngọc nghe mà vừa tức vừa buồn cười, cô ta nói: "Tôi oan uổng cô? Tại sao tôi phải oan uổng cô? Tần Kiều Kiều cô là hạng người gì tôi đã nhìn thấu rồi. Thoạt nhìn thì ngây thơ đáng yêu như tiểu bạch thỏ, thực tế so với người khác còn độc ác hơn, Tần Nhất..."

Tần Hàn Mạt vẫn luôn đứng bên cạnh Tần Kiều Kiều làm hộ hoa sứ giả lúc này lại mở miệng quát lớn một tiếng: "Được rồi, đây là chuyện riêng của Tần gia, không cần cô tới quản. Kiều Kiều là người như thế nào, tôi rõ ràng nhất. Chúng tôi chỉ là tới mượn chút đồ ăn, nếu như Chu tiểu thư không muốn cho mượn cứ việc nói thẳng, chúng tôi không cần nữa. Nhưng cô không nên dùng những lời khó nghe để vấy bẩn Kiều Kiều."

Tần Hàn Mạt nghe mà muốn giận điên lên. Kiều Kiều là thịt trên đầu quả tim của anh ta, từ nhỏ anh ta đã cưng chiều cô, chưa từng nặng lời với cô một câu. Chu Ngọc này dựa vào cái gì mà đòi ức hϊếp Kiều Kiều?

Chu Ngọc bị Tần Hàn Mạt mắng chợt thấy thật oan ức, lời cô ta nói đều là lời nói thật, vì sao mọi người không tin cô ta?

Vành mắt Chu Ngọc hơi đỏ, hừ lạnh nói: "Được, không cần thì không cần, như vậy cũng đỡ lãng phí đồ ăn của tôi."

"Cô!" Gân xanh trên mặt Tần Hàn Mạt đều nổi cả lên. Làm tiểu thiếu gia Tần gia, anh ta có khi nào phải ăn nói khép nép hướng người ta mượn đồ? Nếu không phải vì mẹ và em gái, dù có chết đói anh ta cũng sẽ không cúi đầu.

Tần Hàn Mạt nhìn thấy Tần Kiều Kiều khóc thì vô cùng đau lòng, em gái anh ta từ nhỏ đã được nuông chiều, nào có chịu qua ủy khuất như này.

Anh ta kéo tay Tần Kiều Kiều, lạnh lùng nói: "Kiều Kiều, chúng ta đi."

Tần Kiều Kiều lặng lẽ liếc mắt nhìn Tần Nhất, thấy Tần Nhất không có phản ứng gì, Tần Kiều Kiều dậm dậm chân. Tần Hàn Mạt lôi kéo Tần Kiều Kiều, đang chuẩn bị đi thì Tần Nhất gọi bọn họ lại.

"Đợi đã, tôi có thể cho hai người."

Tần Nhất lấy ra một túi bánh mì cắt miếng từ trong ba lô sau lưng, bên trong có khoảng mười miếng.

Ở tận thế, một túi bánh mì như này phải nói là nghìn vàng cũng không mua được.

Tần Hàn Mạt rất muốn có cốt khí từ chối, nhưng nghĩ tới mẹ và em gái mảnh mai nhà mình, anh ta vẫn nhận lấy.

Tần Hàn Mạt siết chặt túi bánh mì trên tay, nghiêm túc chăm chú nhìn Tần Nhất: "Cảm ơn, sau này sẽ trả lại cho cậu."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Kiều Kiều đỏ lên thoạt nhìn vô cùng dễ thương, cô ta cười với Tần Nhất: "Cảm ơn, chúng tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu."

Tần Nhất không muốn cùng Tần Kiều Kiều giả bộ nữa, cô lạnh lùng đáp: "Không cần, coi như tôi tặng cho mấy người"

Hy vọng mấy người thích lễ vật này của tôi.

Tần Kiều Kiều ngượng ngùng gật đầu, theo Tần Hàn Mạt rời đi. Thấy khuôn mặt không cam lòng của Chu Ngọc, môi khẽ nhếch lên.

Chu Ngọc nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Tần Kiều Kiều, tức giận nghiến răng ken két. Cô ta tủi thân nhìn Tần Nhất nói: "Tần Nhất, cậu phải tin tưởng tôi. Tần Kiều Kiều thực sự không giống bề ngoài của cô ta tốt như vậy, cậu không biết cô ta quá đáng với chị gái mình thế nào đâu."

Tần Nhất lạnh lùng ừ một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Chu Ngọc thấy Tần Nhất không nói lời nào, cô ta cũng không lên tiếng nữa. Cô ta sợ bản thân nhiều chuyện, ngược lại sẽ khiến Tần Nhất phản cảm.

Tần Nhất trở lại góc tường ngồi xuống, nhắm mắt lại. Dùng một túi bánh mì đổi lấy sức khỏe cả đời của Tần Kiều Kiều, đáng giá.

Đúng vậy, túi bánh mì kia đã bị Tần Nhất động chân động tay. Đời trước, Tần Nhất tình cờ phát hiện ra dị năng hệ băng của mình có thể làm tổn hại đến tinh hạch của Zombie và hạch dị năng của người khác, hoặc là thân thể họ.

Mặc dù dị năng hệ băng của cô bây giờ vẫn chưa mạnh như đời trước, nhưng vẫn có khả năng làm tổn hại đến cơ thể Tần Kiều Kiều, vậy là đủ rồi. Với lại, đời này Tần Kiều Kiều cũng không còn khả năng có được dị năng rồi.

Đời trước người Tần gia đều thức tỉnh dị năng, chỉ có Tần Kiều Kiều mãi vẫn chưa thể thức tỉnh.

Tần Kiều Kiều ước ao lại đố kỵ, Tần Nhất vì muốn Tần Kiều Kiều cũng có được dị năng mà đặc biệt đi gϊếŧ một con Zombie có dị năng rồi đào lấy tinh thạch của nó cho Tần Kiều Kiều, để cô ta có thể thức tỉnh dị năng.