Chương 14: Tương ngộ (2)

Chương 14: Tương ngộ (2)

Ánh đèn sáng ngời rọi sáng cả một góc nhỏ, điều này làm cho người bên trong trạm xăng dầu liên tiếp liếc mắt ngó nhìn.

Vừa nhìn, bọn họ mới phát hiện thiếu niên mới vừa tiến vào lại có thể khiến cho người ta kinh diễm như vậy. Rõ ràng tại hoàn cảnh loạn lại có chút bẩn này, thiếu niên kia lại vẫn giữ được sự ưu nhã giống như công tử thanh quý từ thời cổ xuyên đến.

Tần Nhất không để ý đến người khác tùy ý ngồi xuống, cô nhìn thoáng qua áo sơ mi đen dính máu Zombie trên người, trong mắt có chút chán ghét.

Chu Ngọc lôi kéo Khâu Sơ Tuyết đi tới chỗ Tần Nhất ngồi xuống, thấy Tần Nhất không phản đối, cô ta lại thoáng nhích mấy bước, tới gần Tần Nhất hơn có chút.

Tần Nhất nhắm mắt lại nghỉ ngơi, xung quanh khá yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Zombie bên ngoài trạm xăng dầu.

Bên trong trạm xăng dầu nhỏ này, bất luận chút gió thổi cỏ lay nào đều có thể nghe được. Ví dụ như tiếng bụng đói kêu liên tục từ nãy tới giờ.

Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, phần lớn người trong trạm xăng dầu đều là vội vã trốn ra ngoài, thức ăn mang theo rất ít. Cho nên bọn họ phải tiết kiệm, bằng không chưa đến được khu cứu viện bọn họ đã chết đói rồi, càng đừng nói đến trong này còn có người không mang theo chút thức ăn nào.

Lúc này Chu Ngọc rất kiêu ngạo, cô ta vẫy vẫy tay với Khâu Sơ Tuyết: "A Tuyết, tôi đói rồi, cậu đưa tôi chút đồ ăn đi."

Kỳ thực Chu Ngọc cũng không phải rất đói bụng, nhưng bây giờ có thể lấy ra đồ ăn khiến cho lòng hư vinh của cô ta đặc biệt được thỏa mãn, nhất là còn ở trước mặt Tần Kiều Kiều. Ngày trước cô ta luôn là bị Tần Kiều Kiều đè đầu, nhưng bây giờ cô ta có thể áp chế ngược lại Tần Kiều Kiều, cảm giác này quá thoải mái.

Khâu Sơ Tuyết nhíu nhíu mày nói: "A Ngọc, đồ ăn của chúng ta cũng không phải rất nhiều, vẫn nên tiết kiệm chút."

Chu Ngọc bực mình nói: "Bảo cậu đưa thì đưa đi, nói nhiều như vậy làm gì."

Có Tần Nhất ở bên cạnh, Chu Ngọc giảm thấp thanh âm của mình xuống, thấy Khâu Sơ Tuyết không định lấy đồ cho mình, Chu Ngọc trực tiếp giật lấy ba lô.

Cô ta đổ đồ trong ba lô ra, bên trong có chút bánh mì và mì ăn liền, còn có mấy túi xúc xích.

Chu Ngọc bĩu môi, Chu gia ở thành phố S cũng coi như là nhân vật có mặt mũi. Từ nhỏ cô ta đã được người nhà cưng chiều, ăn mặc ở đi lại đều là thứ tốt nhất. Những thứ đồ ăn rác rưởi này cô ta thật sự chạm cũng không muốn chạm, nhưng bây giờ cô ta cũng không thể bới móc được.

Chu Ngọc cầm lấy một cây xúc xích bóc ra ăn, mùi thơm phiêu đãng trong trong không khí khiến cho có không ít người ở xung quanh âm thầm nuốt nước miếng.

Khâu Sơ Tuyết thở dài một hơi, A Ngọc như vậy quá mức chói mắt, nhưng cô cũng không khuyên được A Ngọc. Tần Nhất nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên.

Ở một góc khác bên trong trạm xăng dầu, một nhà người Tần gia đang vây lại một chỗ sưởi ấm.

Ba Tần Tần Miễn ôm lấy vợ mình, Tần Miễn dù đã bốn mươi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trai phong độ như cũ. Đôi mắt phượng sắc bén, nói ông ta ba mươi cũng sẽ có người tin.

Mẹ Tần Tôn Chỉ Lan cũng rất đẹp, mềm yếu đến nỗi khiến cho người ta sinh ra lòng muốn che chở.

Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt vây quanh Tần Kiều Kiều sưởi ấm cho cô ta. Tần Hàn Mạt xoa nhẹ đỉnh đầu Tần Kiều Kiều, lo lắng hỏi: "Kiều Kiều, em có khỏe không, có phải rất lạnh hay không?"

Tần Kiều Kiều nhu nhược lắc lắc đầu, điềm đạm mở miệng nói: "Anh hai, em vẫn tốt, không lạnh lắm."

Thời tiết ở tận thế rất khác thường, rõ ràng trước đó còn rất nóng, nhưng đột nhiên nhiệt độ lại giảm xuống, hiện tại lại trở lạnh.

Từng đợt tiếng bụng kêu ọt ọt truyền tới, Tần Kiều Kiều xấu hổ cúi thấp đầu, mẹ Tần hỏi: "Có phải Kiều Kiều đói bụng rồi hay không? Lại đây, chỗ mẹ còn có một ít chocolate, con ăn trước một ít đi."

Cả nhà bọn họ đi gấp, bà cũng chỉ kịp mang theo một tí chocolate. Từ nhỏ con gái bà đã được cả nhà bọn họ cưng chiều, lúc nào thì phải chịu qua tình cảnh như thế này. Bà tình nguyện bản thân chịu đói cũng không muốn để cho con gái mình bị đói.





Chương 15: Tương ngộ (3)