Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Bạch Thất tiến cấp vẫn đang ở trên lô cốt di động. Hôm nay, điều kiện tiến cấp so với trước tận thế càng tăng cao. Không chỉ có nước không
gian, còn có tinh thạch cùng nước thuốc Đường Nhất Nặc chế tạo ra. Thời gian tiến cấp càng thêm lâu hơn trước, một lần chờ đợi phải chờ hơn hai giờ mới tiến cấp thành công.
Bạch Thất giang hai tay trên không trung ngưng tụ dị năng. Thanh âm bạo phá, mãnh liệt vô cùng.
Đường Nhược nhìn thấy, ánh mắt chớp động: – “Lực lượng dị năng thật cường đại!”
Phương pháp tiến cấp như vậy làm cho dị năng cấp năm của anh không
kém hơn cấp sáu lúc ở tận thế chút nào. Bạch Thất mỉm
cười: – “Là công hiệu của những nước thuốc anh trai cho.”
Lô cốt di động chạy không ngừng, thoáng chốc đã đến thành Cự Nguyệt.
Thành Cự Nguyệt là thành phố cấp một và cũng là thành phố cấp một duy
nhất. Liên Bang có chín thành phố cấp hai nhưng chỉ có một thành phố cấp một. Thành Cự Nguyệt không hổ gánh chịu nổi một chữ ‘Giàu’, phạm vi
chiếm diện tích hoàn toàn nhìn không thấy giới hạn, chỉ có thể nhìn thấy hơi mờ hình tròn phòng phóng xạ PC che ở phía trên chợ trên không,
giống như quả trứng khổng lồ ném trong cát vàng.
Bốn người thông qua khu vực an toàn, thông qua con đường hành lang
thật dài, tiến vào thành Cự Nguyệt này. Thành phố cấp một càng thêm phồn hoa hơn thành phố cấp hai, đường đi ngang dọc cũng nhiều quá mức. Bởi
vì bên trong thành phố cũng cho phép chiến xa chạy, bốn người lấy ra
chiến xa chạy thẳng đến nhà hàng Khẩu Tài dừng xe rồi thu vào trong
không gian.
Về không gian, Lục Kỳ Phong cũng đã từng hỏi qua Bạch Thất vì sao
không bố trí một không gian cho chính mình sử dụng. Hiện tại không gian
có thể chuyển dời đấy, cái này cũng có thể làm cho thợ săn có tiền hoặc
con cháu nhà có thế đều có thể tùy thời bố trí không gian. Bạch Thất là
người hào phóng như vậy lại không có không gian khiến cho Lục Kỳ Phong
cảm thấy thật sự rất kỳ quái, trăm mối vẫn không có cách nào hiểu được.
Bạch Thất mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: – “Không có không
gian mới có thể đem tất cả gia tài có được đều để ở chỗ vợ của mình, mới khiến cô ấy yên tâm anh chồng đẹp trai sẽ không đi ra ngoài xằng bậy.”
Lục Kỳ Phong: người đàn ông tốt nhất Liên Bang!
Đường Nhược: ha ha! Không tiện sẽ chết sao!
Bữa ăn này sảnh là nhà hàng cao cấp nhất thành Cự Nguyệt, nhà hàng
này cũng không có nóc nhà của chính mình, trực tiếp đem PC phòng phóng
xạ trên không của thành Cự Nguyệt trở thành nóc nhà của chính mình.
Ngồi ở chỗ nầy, ngẩng đầu có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài thành có một vài dị thú đâm vào tấm PC, bị lửa phun đốt cháy.
Bốn người tiến vào một gian ghế lô, bên trong hồ bằng cẩu hữu của Lục Kỳ Phong đều đã đến, ngồi vây quanh thành một vòng, có bốn người.
Ngẩng đầu vừa nhìn thấy Lục Kỳ Phong tiến đến, ha ha cười cười, từng người bắt đầu nghênh đón hắn:
– “Tiểu Phong, mấy tháng này lăn lộn đến nơi nào rồi, làm sao tìm mày đều không được, không thấy mày gọi điện cho bọn tao, còn tưởng rằng mày bị ba mày nhốt lại rồi chứ!”
– “Phi phi phi! Tao… tao rất tốt, tao còn quen được một người anh
em!” Nói xong giới thiệu Bạch Thất một lần, có điều nói ra tên ngay cả
họ cũng đều không có, chỉ ngắn ngủn một lời: anh Thất cùng vợ của anh
ấy.
Anh Thất?
Bốn người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau. Người trẻ tuổi này, nhìn như
thế nào cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi a? Mới hai mươi mấy tuổi đã có vợ, hơn nữa cô vợ còn xinh đẹp như vậy? Bất kể là hai chữ anh Thất của Lục
Kỳ Phong hay là Đường Nhược vợ của Bạch Thất này, hoặc là hai người cả
người mặc bộ quần áo thể thao bằng bông vải tinh khiết, dù sao bốn người rất khách khí chào đón Bạch Thất. Bọn hắn biết rõ Lục Kỳ Phong, tuy có
chút ngu ngốc nhưng vẫn không phải kẻ ngu, nếu đối phương không có tài
cán gì thì người ta sẽ không cam tâm tình nguyện gọi đối phương một
tiếng anh.
Không thấy hắn ở trước mặt nhóm mình đều gọi anh sao?
Bạch Thất nắm tay Đường Nhược hào phóng ung dung ngồi xuống bàn bên cạnh, thân thiết bắt chuyện cùng bốn người.
Nếu như có ai hỏi Bạch Thất là người ở nơi nào họ tên gì, không cần
chờ Bạch Thất tự trả lời, Lục Kỳ Phong sẽ mắng: – “Chuyện anh Thất ở đâu bọn mày có thể nghe ngóng được, không cần trèo quan hệ, sốt sắng đến
vậy làm gì!”
Nên làm gì vậy?
Chuyện đó chính là đi lên lô cốt di động kia. Lục Kỳ Phong cười cười
với bạn chơi từ nhỏ, cũng không khách khí nữa, gọi điện thoại cho người
bạn kia của hắn.
Bạch Thất thể hiện ra ngoài khí độ hắn nhìn thấy, ngồi ở bàn bên cạnh gặp nguy không loạn, bộ dáng cao cao tại thượng, không phải đơn giản dị năng cường đại sau này có thể giả vờ được.
(Tiền Tướng cách ngàn năm thời không hò hét: chúng ta ở tận thế bị
anh tàn phá hai năm a hai năm! Chúng tôi nếm muối còn nhiều hơn bọn mày
ăn cơm! Ngay cả chúng tôi còn bị phục tùng dễ bảo, huống chi bọn mày chỉ là một đám tiểu tốt!)
Bảy phần xem dị năng ba phần nhìn người.
Có Lục Kỳ Phong đây cũng là nguyên nhân bạn chơi từ nhỏ tin tưởng
Bạch Thất, cho nên ngồi giáp mặt gọi điện thoại: – “Vương Nhị Cẩu à, tôi ở nơi này có mấy người bạn đều muốn đến chỗ anh ngồi một chút chơi, như thế nào có đón tiếp hay không tiếp người.”
Bên trong người kia cười vài tiếng, một giọng nói tốt vang lên, sau
đó cho địa điểm để bọn hắn đợi một chút sẽ có người đến đón bọn hắn qua
đó. Điện thoại gọi xong, Lục Kỳ Phong kinh hãi nói: – “Ai ôi!!! Thì ra
hàng kia tên là Nhị Cẩu à, tên rất có văn hóa.”
– “Đúng đó.” Bạn chơi từ nhỏ nói: – “Nghe nói ba của tên đó tra từ
điển cổ hơn ngàn năm trước tìm được đấy, có thể không ngang tàng sao
được?”
– “Đúng vậy.” một người bạn tốt khác cũng nói: – “Tao muốn đổi tên
thành Ngu Đại Cẩu mà cha tao không đồng ý, nói cơ thể nhỏ yếu này của
tao chống đỡ không nói cái tên ngang tàng như vậy.”
Chó là loài sinh vật đã tuyệt chủng hơn một ngàn năm, cái tên này ở
Liên Bang hôm nay xem ra vô cùng ngang tàng, uy phong lẫm liệt! Không
phải người nào cũng có thể có được đấy!
Một bàn tay Đường Nhược đặt ở trên bụng phòng ngừa chính mình phun ra ngụm súp mình vừa uống. Bạch Thất kéo tay của cô, một khủyu tay khác
chống ở trên mặt bàn, nâng cằm của mình nói: – “Cái tên này thật ra
khiến tôi nhớ đến một người.”
Mọi người tự nhiên muốn hỏi: là ai.
Bạch Thất nói: – “Anh ta tên là Hồ Hạo Thiên.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết tên Hồ Hạo Thiên có liên quan gì đến Vương Nhị Cẩu.
Bạch Thất nói tiếp: – “Không có gì, chỉ là cảm thấy tên của hắn cùng
Vương Nhị Cẩu tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau.” Nói xong quay đầu, nhìn Đường Nhược: – “Vợ à, em cảm thấy cái tên Vương Nhị Cẩu này
như thế nào đây?”
Cuối cùng Đường Nhược không nhịn nổi nữa, đem toàn bộ súp ở yết hầu
nuốt xuống vô cùng khó khăn: – “Rất tốt, rất ngang tàng.” Hồ đội nhất
định sẽ ưa thích đấy.
Lúc trước anh của cô đã giải thích, nếu cướp đoạt thân phận khí Liên
Bang của người khác, tuy có thể thay đổi gien bên trong nhưng tên là
không cách nào thay đổi được. Bây giờ nhìn ý định của Bạch Thất chính là để Hồ đội mang tên Vương Nhị Cẩu.
Quả nhiên… là người bỉ ổi vô địch. Có lẽ Hồ đội vừa mới đến thì đã muốn đâm đầu chết cho rồi!
Ăn cơm trưa xong, bạn của Lục Kỳ Phong lấy đơn, trong lúc Bạch Thất
ngẩng đầu ra hiệu nói chính mình sẽ tính tiền lại bị Lục Kỳ Phong ngăn
cản: – “Anh Thất, em và bạn này của em thật sự nhiều tiền đến ngốc cả
người, vả lại chỉ mời một bữa cơm cho dù quý cũng chỉ có mấy ngàn đồng
Liên bang, chắc chắn không hơn mấy vạn, anh cũng không cần giành với
nó.”
Bạn chơi từ nhỏ kia cười cười, cũng gật đầu: – “Đúng đấy, Thất thiếu không cần khách sáo với tôi.”
Bạch Thất nói: – “Như thế, tôi đây cũng nên đưa tặng một ít quà gặp mặt cho Thập Nhất thiếu.”
Lục Kỳ Phong nói tên của bạn hắn là Trịnh Bằng, bây giờ tên Bằng và Cẩu đang ở Liên Bang là hai từ oai phong.
Nhưng ở trong mắt Bạch Thất và Đường Nhược hai chữ này hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
Hai người dùng đầu cam đoan, chắc chắn Hồ đội càng ưa thích tên ‘Bằng’ này hơn!
Sau khi Bạch Thất nói xong, đưa tay lấy trong túi lấy ra bốn túi nhỏ
các loại ra ngoài: – “Mấy món đồ chơi khác cũng sẽ không đưa có đưa cũng không dùng đến, vẫn nên tặng những vật thực dụng một chút.”
Vốn bốn người cũng không hiếu kỳ gì, bọn hắn nghĩ người này tặng đồ
chẳng qua cũng chỉ là mấy khối tinh thạch mà thôi. Mở ra xem xét, tuy
nhiên cũng thoáng sững sờ. Trong túi cũng không phải tinh thạch, mà là
hai bình nước thuốc.
– “Đây là?” Mọi người cầm nước thuốc đều hỏi.
Vẻ mặt Lục Kỳ Phong ‘Bọn mày là đồ nhà quê’ nói: – “Đây là nước thuốc lập tức khôi phục dị năng, chưa từng thấy qua sao, ha ha ha, nói với
bọn mày, chỉ có đi theo anh Thất của tôi mới có thể có những thứ này!”
Nước thuốc lập tức khôi phục dị năng? Những thứ này thế nhưng phần
lớn trong đại gia tộc xem như là báu vật đấy! Mấy người đang ngồi, cho
dù ba của họ có lẽ cũng chỉ có hai bình! Những thứ này đều là đồ vật bảo vệ tính mạng vào lúc sống chết trước mắt không đấy! Hiện tại đối phương lại cho mỗi người hai bình?
– “Thật là nước thuốc lập tức khôi phục dị năng?” Người muốn đổi là Ngu Đại Cẩu tên Ngu Dương Quang cẩn thận hỏi một tiếng.
– “Không tin tất cả đều cho tao!” Lục Kỳ Phong nói xong thò tay chém gϊếŧ: – “Hoặc là bây giờ chúng mày uống một lọ thử xem?”
Bốn người làm sao chịu cho, làm sao chịu bây giờ uống thử!
Tất cả đều cẩn thận từng li từng tí cất vào, sau đó ánh mắt nhìn về
phía Bạch Thất, ánh mắt đó sáng ngời quả thật như trăm hoa đua nở, ánh
sáng rực rỡ cả sảnh đường. Từ Thất thiếu, mỗi người đều đổi giọng biến
thành anh Thất! Vì vậy, lại nhiều hơn bốn tên tiểu đệ.
Một đoàn người lại xuất phát từ thành Cự Nguyệt, đại quy mô, vô cùng
làm dáng lấy ra chiến xa trăm vạn theo con đường lớn chạy không ngừng
đến nơi dã ngoại Vương Nhị Cẩu chỉ định. Nơi này là một vùng đều là bụi
cây, rất dễ ẩn nấp.
Trong lúc đó cũng có con kiến thú, bọ ngựa tìm tới. Bọn họ cũng
không có tâm tư đánh dị thú, mấy chiếc xe toàn bộ dùng hỏa lực công
kích, giải quyết sạch sẽ bọn nó.
Chờ đợi trong chốc lát, quả nhiên có một chiếc lô cốt di động cỡ nhỏ
chậm rãi chạy tới. Lô cốt di động kia rất nhỏ, chỉ lớn gấp đôi so với
chiến xa bốn bánh mà thôi. Lúc tiến vào lô cốt di động, tám người tất cả đều bị bắt mang bịt mắt, đưa đến ngồi xuống trên ghế. Mấy người kia tất cả đều là khách quen, duy chỉ có Bạch Thất biểu lộ chính mình lần đầu
tiên đi lên, vì vậy Lục Kỳ Phong và những người kia đều giải thích với
Bạch Thất và Đường Nhược: nơi này chính là như vậy đấy, thần thần bí bí, đừng nên trách các loại.
Năm người này bình thường đều là thiếu gia của mọi người, cho đến bây giờ lên xe đều là xé bức lẫn nhau, đậu đen rau muống, ở đâu từng chân
chó như thế, đã vậy còn thống nhất với nhau như vậy?
Vì vậy nhân viên làm việc bên trong lô cốt đều nhìn thêm hai người
Bạch Thất và Đường Nhược thêm vài lần. Bắt đầu đến nơi này chơi, còn đem theo vợ hoặc chồng sao? Thật đúng là lần đầu tiên mới gặp.
Chạy được hai giờ, mấy người nghe được hai tiếng ‘Răng rắc’ hai lô
cốt liên tiếp sau khi kết nối thì đã được tháo bịt mắt xuống. Rồi sau đó một cánh cửa mở ra, đi ra là một người đàn ông râu quai nón, ngậm một
điếu thuốc trong miệng: – “Thập Nhất thiếu, đã lâu không gặp, cuối cũng
đã muốn đến chơi à?”
Trịnh Bằng chào hỏi hắn, sau đó bắt đầu giới thiệu bạn bè, trọng điểm giới thiệu đến Bạch Thất, nói đây là cậu ấm con nhà thế gia, dẫn theo
vợ cùng nhau đi chơi. Người đàn ông nhíu mày: – “Thất thiếu còn dẫn theo vợ đến, thật mới lạ.”
Ở đây không chỉ có đàn ông sẽ đến chơi, đương nhiên phụ nữ cũng hướng đến nhưng chưa từng thấy qua vợ chồng cùng nhau đến chơi đùa.
Bạch Thất cười nói: – “Tôi đối với đàn ông và phụ nữ ở nơi này không
có hứng thú gì, nghe nói nơi này có võ đài, đánh chết không cần phụ
trách?”
Người đàn ông lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, liền nói: – “Đã hiểu, đã hiểu.”
Sau đó dẫn tám người từ bên trong đi ra ngoài, đổi góc mấy chỗ rồi
mới đến trước cổng chính, đẩy cửa đi vào, chợt nghe được bên trong bùng
phát tiếng nổ mạnh ‘Tốt!’ Ánh mắt chuyển động vòng quanh, đem tình hình nơi đây nhìn thất thất bát bát.
Một ghế lô hình tròn cỡ lớn, có khoảng 1.000 mét vuông, chính giữa
có vòng bảo hộ PC, phía bên trong vòng bảo hộ là võ đài chiến đấu, bên
ngoài vòng bảo hộ người xem đã ngồi vào chỗ. Cũng không khác lắm với
trường đấu kỹ trước tận thế, chỉ có điều võ đài chiến đầu này tinh tế
hơn nhiều, ngay cả vòng bảo hộ cũng đều có. Vòng bảo hộ này chính là để đề phòng dị năng giả bên trong bị đánh bay loạn, văng trúng đến người
khác.
– “Thất thiếu, mời bên này.” Vương Nhị Cẩu dẫn đường, dẫn tám người
đến phía trước một vị trí ngồi xuống. Bởi vì hắn biết rõ Bạch Thất chắc
chắn không phải chỉ ngồi không nhìn xem, vì vậy cũng ngồi xuống một bên
trong chốc lát giải thích cho Bạch Thất.
– “Cái này gọi lôi đài sinh tử, có thể cùng trên sân khấu tìm kiếm
đối thủ, chỉ cần có người có thể ứng chiến, cũng có thể giao đấu với dị
năng giả được bồi dưỡng bên trong lô cốt, bất kể sống chết.”
Vương Nhị Cẩu cười cười, lại nói: – “Dị năng giả của chúng tôi ở đây
cũng nhận nhiệm vụ, chỉ cần chi nổi tiền, những nhiệm vụ chém gϊếŧ mấy
người này, chúng tôi đều đồng ý tiếp nhận.”
Ánh mắt Đường Nhược khẽ động: – “Nếu như người cần gϊếŧ vô cùng khó gϊếŧ, các người cũng nhận?”
– “Cũng nhận, chỉ là giá cả rất cao.”
Đường Nhược cảm giác mình đã có cất trữ luồng tri thức mới. Thì ra
ngàn năm sau, không chỉ khoa học kỹ thuật cùng tiến bộ, ngay cả sát thủ
cũng đuổi kịp bước chân của thời đại, còn quang minh chính đại nữa à. Có điều nghe tình huống đối phương như vậy, xem ra bên trong lô cốt này
thực lực của dị năng giả có lẽ có đẳng cấp vô cùng cường đại đấy. Xem ra muốn đánh nhau ở lô cốt này cần phải chú ý từ từ mới được.
Trên đài hiện tại đang đánh nhau là hai dị năng cấp bốn đối kháng.
Đến nơi này tất cả đều là một vài cậu ấm, người có công tích cũng được
gia tộc chú trọng bồi dưỡng.
Cho nên dị năng cấp bốn cùng đối chiến này khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng đặc sắc. Bên cạnh cũng có tiền đặt cược, có thể đặt cược.
Lục Kỳ Phong xem trong chốc lát, rồi lại đi ghi danh muốn lên đài. Ba tháng luyện tập dã ngoại giúp cho dị năng của hắn cũng tăng lên một
chút rồi, cho nên lần này muốn lên khoa tay múa chân một chút.
Ở đây còn chia ra hai cửa sống và chết. Nếu báo danh ở cửa sinh, sát
thủ đối chiến sẽ không một mất một còn mà giữ lại cho đối phương một con đường sống. Nếu báo danh ở cửa tử, như vậy sát thủ có thể ở trên võ đài trực tiếp chém gϊếŧ người đối chiến. Nhưng qua nhiều năm như vậy, tất
cả mọi người đến đánh đều là báo danh ở cửa sinh đấy.
L*иg thủy tinh mở ra, cậu ấm vừa rồi ở trên đài được người dìu xuống
đài, Lục Kỳ Phong đi tới. Bọn ngừơi Trịnh Bằng ở bên dưới huýt gió, huýt sáo: – “Tiểu Phong, bọn tao coi trọng mày, tất cả bọn tao đều mua mày
thua! Một đền hai mươi, mày nhất định phải thua cho sảng khoái một chút
nha!!”