Chương 426: Phiên Ngoại – Cuộc sống Liên Bang 4

Bên ngoài thành được chia làm khu vực nguy hiểm khu và khu vực an toàn.

Đường Nhược cầm bản đồ, phóng thích tinh thần lực dò đường, cùng lúc

Bạch Thất cũng cầm bản đồ làm người hướng dẫn chỉ đường. Chiến xa có chế độ lái tự động, gặp được chướng ngại vật sẽ tự động phác họa con đường, gặp được người sẽ tự động dừng lại, toàn bộ đều không cần Bạch Thất

điều khiển.

Trong xe cũng có hệ thống hướng dẫn, vào lúc tận thế thời điểm, trong không khí phóng xạ khiến vật tăng lớn, toàn bộ thứ tự trên thế giới bị

sụp đổ, liên hệ không được với vệ tinh đã phóng ra trước tận thế, cũng

không có nhân viên khoa học nghiên cứu nào đi nghiên cứu nguyên nhân gì. Bây giờ tất cả đều từ từ thành lập, có vài vệ tinh đã liên hệ được, bản đồ cũng từ từ được vẽ lại. Vả lại, trên chiến xa còn có tuyến giác quan hồng ngoại có thể phát giác, dò xét được dị vật rồi đưa ra nhắc nhở.

Nhưng là!

Những thứ này cũng không phải giọng nói ngọt ngào của Đường Nhược! Âm thanh của trí tuệ nhân tạo và giọng nói của Đường Nhược… Bạch Thất sẽ

chọn cái nào?

– “Bây giờ vị trí của chúng ta là ở khu vực an toàn, dường như ở đây

được chia làm khu vực trồng trọt và khu vực chăn nuôi, vật gieo trồng

cũng có rất nhiều….” Đường Nhược thoáng dừng lại báo cáo cho Bạch Thất

những thứ được gieo trồng như: bông, lúa nước, lúa mạch, còn có một ít

thuốc và hoa quả trước tận thế, chăn nuôi đúng là tằm thú cùng con kiến.

Bạch Thất nhìn ra ngoài cửa sổ xem từng thứ. Anh nhìn những đồng

ruộng và sân nuôi dưỡng bên trong đều có nhân viên, những người đó đều

mặc quần áo chống phóng xạ, cũng có người mặc quần áo chiến đấu đấy,

hoàn toàn không đồng nhất, anh đưa ra kết luận có lẽ những đồng ruộng

này đều được nhận thầu.

Đã qua khu vực an toàn mà tuần tra viên của chính phủ thành Tinh

Nguyệt đánh dấu, vậy thì chính thức bước vào thế giới của dị thú. Mới

vừa đi qua một km, đã nhìn thấy rất nhiều dị năng giả mặc quần áo chiến

đấu đặc biệt đang chiến đấu với một vài tằm thú khổng lồ. Nhìn những

con tằm thú này có cái đầu lớn gấp hai lần tằm thú được nuôi dưỡng,

chiều dài khoảng ba mét, rất nhiều dị năng giả là hai đến ba người cùng

chiến đấu với một con.

Dừng xe lại, Bạch Thất cùng Đường Nhược ngồi ở trong xe các rất xa

thoáng quan sát. Hai người không dám xem thường, dị thú biến dị lớn đến

như thế, thực lực đến cùng thế nào, hai người một chút cũng không biết.

Cho dù trước đó anh là dị năng giả cấp sáu, anh cũng phải nắm chắc trăm

phần trăm rồi mới ra tay, huống chi hiện tại mới chỉ là dị năng cấp ba.

– “Chỉ nhìn một cách đơn giản những người kia sử dụng dị năng chắc

khoảng cấp một cấp hai, vẫn là người mới.” Đường Nhược đem tinh thần lực vươn thẳng bao phủ rồi đưa ra kết luận.

– “Ừ, tằm thú cũng rất yếu, rất thích hợp cho người mới luyện tập.”

Bạch Thất cũng đã nhìn ra, những người này đang đứng một bên xem xét

những dị năng giả kia, chắc là giáo viên mang học trò ra ngoài lấy kinh

nghiệm thực tế đấy.

Ý nghĩa tồn tại của dị năng giả chính là phải thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài, cho nên chỉ cần thức tỉnh dị năng, sau khi ở trường học học

tập đi ra, đều bị giáo viên những dị năng đẳng cấp cao mang ra thành áp

dụng vào thực tế.

Tinh thần lực của Đường Nhược vừa xuất hiện, một giáo viên đang đứng

chính giữa bên kia quan sát học trò của mình cảm giác được. Hắn quét mắt một vòng, thay vào đó ở bên trong người đến người đi, xe đến xe đi, hắn không biết ai sử dụng dị năng tinh thần lực.

Sử dụng dị năng hệ Mộc, sau khi đạp bay đi lên, vị giáo viên vững

vàng đứng bên cạnh người làm chung với mình: – “Tiểu Hành, vừa rồi có

người sử dụng tinh thần lực, ông có cảm nhận được không?”

Dị năng của Tiểu Hành không cao như người giáo viên đó, liếc nhìn qua những học sinh kia, hướng dẫn hai câu cách đánh, liền nói: – “Không có

ah, tôi không cảm giác được dị năng tinh thần lực a, tất cả dị năng tinh thần lực đều bị thành Cự Nguyệt đem làm thần cúng bái cả rồi, đâu còn ở thành Tinh Nguyệt này? Ông đừng có ở đây nghi ngờ lung tung.”

– “Ông thật không có cảm giác được?”

– “Không có hay không… Ài! Cường Tử, quả cầu lửa của cậu phải phóng

cho chính xác, không được phóng về phía đồng bạn của mình chứ!”

Đường Nhược thu hồi tinh thần lực, nhìn về phía Bạch Thất có chút bất đắc dĩ nói: – “Hình như ở chỗ này, tinh thần lực rất hiếm có, còn được

xem như bảo vật cung phụng nữa.”

Chẳng lẽ lại phải lén lút dùng hệ Thủy thay thế tinh thần lực? Phải

giấu diếm thật sâu, thật muốn quay trở lại thời zombie ở tận thế! Trong

thế giới kia, sau này cô hoàn toàn không cần che dấu tinh thần lực của

mình, được hành động tùy theo ý mình thật là sảng khoái.

Chân mày Bạch Thất thoáng nhúc nhích: – “Mẹ của em hình như cũng là tinh thần lực?”

Đường Nhược gật đầu: – “Vâng, trăm năm trước, dị thú bạo động như

sóng triều tấn công vào thành Cự Nguyệt, lúc đó cha mẹ em cũng ra ngoài

chiến đấu với dị thú. Nhưng bản thân bị thương nặng, dị năng vẫn chậm

chạp không có tiến triển gì.”

– “Vậy lúc em vừa sinh ra vào thời điểm thức tỉnh dị năng, không có đăng ký dị năng gì sao?”

Theo lý thuyết, những dị năng này có lẽ đều phải làm đăng ký cho

chính phủ quản lý thống nhất đấy. Đường Nhược suy nghĩ, cũng không nhớ

ra sau đó thế nào: – “Nhớ không ra.”

Vợ nhà mình cái gì cũng không nhớ ra được, chỉ nhớ rõ cảm giác đối

với mình cũng không tệ. Bạch Thất nghĩ như vậy, cũng không hề ép Đường

Nhược nhớ lại nữa.

Ai quan tâm dị năng của anh là gì, đợi sau này dị năng của anh cường

đại lên, sẽ để cho cô quang minh chánh đại sử dụng tinh thần lực. Chỉ

cần có Đường Nhược ở bên người, cho đến bây giờ anh đều có tự tin như

thế!

– “Hiện tại vợ phải chịu oan ức một chút, ở trước mặt mọi người vẫn

ngụy trang dị năng hệ Thủy, nếu như đối phương có đẳng cấp rất cao, cũng đừng sử dụng dị năng để tránh bị phát hiện.” Bạch Thất nói xong, một

lần nữa khởi động chiến xa, chạy về phía có nhiều thú biến dị hơn.

Chiến xa chạy được hai mươi phút, hai người chọn một nơi vắng người

dừng lại. Chung quanh đó tất cả đều là cỏ dại cao lớn, đá tảng vô cùng

lớn.

– “Phía bên trái hướng hai giờ khoảng cách hai trăm mét, có một con

kiến thú!” Tinh thần lực của Đường Nhược vừa xuất hiện, lập tức làm hết

phận sự báo cáo.

Trong tay Bạch Thất kéo một phát, lôi ra một thanh kiếm dài bằng

băng, nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu hướng về phía

Đường Nhược vừa nói.

– “Coi chừng!” Đường Nhược vừa la, một bóng dáng màu đen vô cùng lớn bổ nhào về phía Bạch Thất.

Tuy giờ đây Bạch Thất chỉ có dị năng cấp ba nhưng khả năng chiến đấu

đã trải qua hai đời rồi đấy! Quanh năm ở bên ngoài săn gϊếŧ, hai đời từ

bên trong chiến trường bứoc ra làm cho ý thức chiến đấu của anh đã được

ma luyện vô cùng cường đại và nhanh nhẹn.

Vào lúc con kiến thú nhào đầu về phía trước, anh lập tức xoay người,

giẫm lên đóa sen băng bay lên, đồng thời vung xuống một kiếm, chém về

phía con kiến thú. Đời trước vào lúc cấp ba, anh sẽ không giẫm lên dị

năng.Trải qua hai lần tinh thần nguyên trọng sinh, anh đã luyện được

giẫm lên dị năng một cách nhuần nhuyễn, anh có thể phát huy hoàn toàn

sức mạnh của dị năng cấp ba.

Con kiến thú không biết bay, trên mặt đất khi thì xông thẳng đến, khi thì ngẩng lên tấn công về Bạch Thất.

Tình hình kịch liệt.

Quỹ đạo của Bạch Thất ngắn gọn, dị năng bá đạo, cầm kiếm băng trong

tay vừa tấn công vừa dùng mũi tên băng bắn về phía con kiến thú.

Đường Nhược luôn luôn đứng ở bên cạnh quan sát, đồng thời phòng ngừa dị thú nhân lúc nhóm mình không phòng bị tấn công bất ngờ.

Trải qua bốn mươi phút, Bạch Thất đã gϊếŧ chết được con kiến thú này. Có điều chỉ một con như vậy lại khiến anh dụng hết phân nửa dị năng,

giờ phút này nếu có một con kiến thú đến nữa, chắc hẳn anh đánh không

lại. Vì vậy hai người lên xe uống nước hấp thu tinh hạch, chờ đợi dị

năng khôi phục.

Sau khi khôi phục, một lần nữa xuống xe săn gϊếŧ con kiến thú. Lần

thứ hai có kinh nghiệm chiến đấu về sau chỉ dùng nửa giờ đã săn gϊếŧ

được một con.

Tốc độ săn gϊếŧ con thứ ba cũng tăng lên, dị năng hao tổn càng ít… Một buổi xế chiều, thoáng chốc đã qua.

Tình hình ban đêm không rõ, lúc ra ngoài lúc, nhân viên đăng ký công

tác đã từng nói qua, trời tối tốt nhất trở về thành hoặc ở trong lô cốt

di động.

Lô cốt di động xem như ở bên trong Liên Bang, một tòa thành đi thông

qua xe buýt thành phố khác, chỉ có điều bên trong xe buýt như vậy có

cung cấp nhiều không gian cá nhân mà thôi.

Trở về thành Tinh Nguyệt, ở cửa ra vào rửa sạch chiến xa trước. Lần

này không phải trừ độc rồi, mà là phải rửa sạch những chỗ có chứa phóng xạ trên xe. Đến đại sảnh thợ săn, trả chiến xa, bán đi con kiến thú,

còn nhiều hơn 2.000 đồng Liên Bang.

Ăn cơm, tìm khách sạn ở lại.

Trong tương lai đêm đầu tiên, không có khả năng tìm nơi nhỏ bé có mấy mét vuông mà ở đâu đấy. Bạch Thất dứt khoát kéo Đường Nhược đi đến

khách sạn xa hoa nhất ở thành Tinh Nguyệt, thuê một gian ‘phòng cho tổng thống’.

Làm vợ chồng hai năm, nói chuyện yêu đương ba năm, hai người cũng

không có nhiều thẹn thùng rồi. Tắm uyên ương đều là chuyện quen thuộc

bình thường, anh đấm bóp lưng.

Sau đó rất rõ ràng đấy… lau súng cướp cò… Sau đó bọn họ mới nhớ rõ cơ thể hôm nay của hai người đều là “xử”!

Lần đầu tiên a lần đầu tiên a!

Em đau nhức anh cũng đau nhức, em kêu anh đau lòng, em bắt anh tình nguyện, tất cả đều chữ “ô” rất đắc chí!

Lực Ô tràn đầy không dám nhìn thẳng, hình ảnh đẹp đến nỗi không dám nhìn.

Cuối cùng tự nhiên Đường Nhược là được Bạch Thất ôm ra phòng tắm.

Bạch Thất lại một lần nữa làm “chú rể” nên cảm thấy mỹ mãn ôm vợ mình

ngủ thật say.

Sáng sớm, hai người là thân phận khí Liên Bang ở đầu giường đánh

thức. Sờ đến đầu giường mở ra, đập vào mắt chính là tiếng thở dồn dập

của Đường Nhất Nặc: – “Phòng đấu giá đấu giá 268 viên tinh hạch cấp

bốn, có phải của các người bán hay không? Các người có biết giá trị của

nó có bao nhiêu không hả? Cứ bán đi đơn giản như vậy? Như thế nào không để cho tôi! Tôi có thể từ trong đó…” Bỗng nhiên hắn nhìn thấy Bạch Thất cởi bỏ nửa người để lộ một vùng bả vai: – “Cậu, cậu cậu… Cậu cởϊ qυầи

áo, em gái tôi đâu rồi?!”

– “Ở chỗ này.” Bạch Thất nói xong, chuyển camera một vòng, chuyển đến Đường Nhược, cô đang vùi đầu trong cánh tay anh ngủ an tường, tóc dài

tản ra che khuất toàn bộ bả vai trắng như tuyết.

Đường Nhất Nặc: – “….”

Em gái nuôi dưỡng lâu như vậy lại phải chắp tay cho xác khô biếи ŧɦái này rồi!

Ô ô ô... Thật đau lòng, thật là khổ sở, đau lòng đến không cách nào thở được!

Chủ yếu nhất là em gái đã bị người ta bắt cóc rồi, còn chính mình rõ ràng còn chưa tìm được vợ nữa đây này!

Giờ gạo sống đã nấu thành cơm, hắn cũng không có cách nào ngăn cản,

trước Đường Nhược cố ý muốn thông qua tinh thần nguyên để xuyên không,

hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Dù sao chuyện này chắc chắn cũng không phải là lần đầu tiên của bọn

họ, hắn chỉ cần em gái hạnh phúc thì anh trai như hắn cũng ủng hộ đến

cùng. Đường Nhất Nặc ngồi ở chỗ kia yên lặng tự an ủi chính mình.

Bạch Thất chuyển dời camera hỏi: – “Anh, sáng sớm anh tìm tôi như vậy làm gì? Là hỏi tinh hạch sao?”

– “Không, bây giờ so với tinh hạch còn có chuyện trọng yếu hơn, hai

người các người bây giờ không thể sinh con, ít nhất phải đợi đến lúc dị

năng đạt đến cấp mười mới có thể có thai sinh đời sau.” Đường Nhất Nặc

nghiêm túc: – “Sau khi dị năng đạt đến cấp mười, tỷ lệ di truyền dị năng sẽ lớn hơn nhiều, dị năng giả trời sinh cùng ngày sau dị năng giả bị

dược vật cải biến gien trở nên cường đại hơn nhiều. Cậu cùng Tiểu Nhược

đều là dị năng giả trời sinh, chỉ cần đạt đến cấp mười, sinh ra đời sau

nhất định là dị năng giả, có lẽ còn có thể là song hệ dị năng giả!”

Hôm nay trong Liên Bang dị năng giả tuy có rất nhiều, nhưng có rất ít dị năng giả trời sinh. Một đời tiếp một đời, dị năng giả càng ngày càng ít. Cho đến sau này mới phát hiện ra được, nếu di năng giả cùng với

người không phải dị năng giả kết hôn sinh con, có khả năng rất lớn sinh

con không có dị năng. Nếu dị năng đẳng cấp không cường đại thai nghén

đời sau thì cũng như thế.

Hắn trịnh trọng như vậy nói chuyện lạ như thế cho Bạch Thất nghe,

ngược lai Bạch Thất nở nụ cười: – “Được, tôi nghe anh đấy.” Anh vốn định chờ bản thân cường đại lên một chút, có thể để cho Đường Nhược ở thế

giới này đón nhận mưa gió mới có ý định để Đường Nhược mang thai đấy.

Trông thấy em rể nghe lời mình như thế, trong lòng Đường Nhất Nặc

cũng cảm thấy an ủi, sau khi được ủi an, hắn lại nhớ đến chuyện tinh

hạch: – “Tinh hạch kia có phải là hai người bán cho tiệm cầm đồ Vĩnh Yên không? Bán hết bao nhiêu tiền? Bây giờ người ta còn đang đấu giá ở bên

trọng, giá khởi điểm là 68 vạn đồng Liên Bang! Chỉ sợ đến lúc đó có gọi

100 vạn cũng bán được! Loại đồ vật này các người như thế nào lại không

cho anh trước chứ hả?!”

– “Vật kia có chỗ lợi gì?” Bạch Thất hỏi.

Lúc bọn họ bán cũng bán được hơn 60 vạn, bán đấu giá tăng thêm phí tuyên truyền, phí sân bãi, đưa ra giá 100 vạn cũng không quá mắc. Chủ

yếu chính là, loại đồ chơi này ném ra, thật sự không cần quá nhiều!

– “Có thể khôi phục dị năng ah!” Đường Nhất Nặc nói.

– “Ừ.” Điều này Bạch Thất đã biết rõ rồi: – “Nước không gian cũng có thể khôi phục dị năng.”

Đường Nhất Nặc giải thích tỉ mỉ chuyện này, tuy Nước không gian cũng

có thể khôi phục dị năng, đến cùng không có tác dụng tốt như tinh hạch,

đẳng cấp tinh hạch càng cao khả năng khôi phục dị năng lại càng nhanh.

Hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, đem tinh hạch hòa

tan phối hợp với những dược liệu khác, có thể chế tạo ra loại nước thuốc có thể lập tức khôi phục 10%.

Đều là thợ săn ra ngoài chiến đấu, Bạch Thất tự nhiên biết rõ tầm quan trọng của việc lập tức khôi phục 10% dị năng.

Sau khi Đường Nhất Nặc giải thích xong, lại căm giận mở miệng mắng: – “Hai người là đồ phá sản ah, có vật này lại dễ dàng bán đi như vậy. Tôi là anh trai đã cứu hai người, làm thí nghiệm cho hai người đến nỗi tóc

bạc trắng hết, hai người lại không chia cho tôi một chút…”

Giọng nói của Đường Nhất Nặc đánh thức Đường Nhược đánh thức. Cô xoa

nhẹ mắt hỏi Bạch Thất: – “Cùng ai nói chuyện điện thoại vậy?”

– “Cùng anh.” Bạch Thất nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô: – “Chào buổi sáng.”

– “Chào buổi sáng.” Đường Nhược theo thói quen trở người.

Đường Nhất Nặc ở phía sau video: – “…”

Hiện tại đem đôi cẩu nam nữ này đạp về tận thế đi, còn được hay không hả?!! Đang ở trước mặt anh ruột lại cho ăn lương thực của chó là có ý

gì? Thật là táng tận lương tâm!! Đường Nhược trông thấy Đường Nhất Nặc

cũng đã hỏi: – “Anh muốn tinh hạch sao?”

– “Dĩ nhiên muốn, loại vật này ai mà không muốn?”

– “Ừm.” Đường Nhược nói: – “Anh chế tạo cơ thể cho bạn bè chúng em,

đón tinh thần nguyên của bọn họ về đây, đoán chừng có thể có được…” Nghĩ nghĩ: – “Có thể có hơn trăm triệu viên tinh hạch, theo tốc độ tiến hóa

bây giờ của zombie chắc là đã đến cấp năm cấp sáu rồi.”

Đường Nhất Nặc lặng thinh luôn rồi. Nhìn qua màn hình chỉ thấy hắn

há hốc mồm, dáng vẻ vẫn không chút nhúc nhích. Đến lúc Bạch Thất và

Đường Nhược đều tưởng máy truyền tin này bị đứng hình, đột nhiên lại

nhìn thấy hình ảnh trước mắt bị lay động kịch liệt, lay động trái phải,

hình ảnh đều không nhìn thấy rõ.

– “Tiểu Lam Tiểu Lam… Buông xuống tất cả thí nghiệm, trước lấy những

tế bào ngày hôm qua nói đem ra phục chế… Bồi dưỡng tế bào, đúng, bồi

dưỡng cho ra! Phải nhanh, nhất định phải nhanh! Cần phải đem tất cả bọn

họ bồi dưỡng cho được! Đi tìm trục toạ độ, phải đúng là trục tọa độ Tiểu Nhược xuyên thẳng đến nơi đó…”

Đây là hình ảnh do Đường Nhất Nặc luống cuống tay chân chạy băng băng la lên quay được. Đường Nhược nhún vai cười cười, tắt máy truyền tin

đi.

– “Còn có thể dùng lợi ích hấp dẫn anh trai của em nữa, có tiến bộ.”

Bạch Thất cười, có điều có thể để cho bọn người Hồ đội sớm đến nơi này,

tự nhiên anh cũng sẽ không để ý.

– “Học được chút ít da lông của anh mà thôi, với lại em cũng không

nói sai nha.” Đường Nhược cũng cười, ôm Bạch Thất lại ngã xuống mặt

giường lớn tiếp tục ngủ thϊếp đi.