Chương 392: Ông trời cũng không giúp anh

Bạch Thất cười cười: “ Có đôi khi được chăng hay chớ cũng rất tốt,

nhưng chúng tôi đều không muốn vận mệnh của mình đặt trên tay người

khác”

Đường Nhược nói: “ Chủ tịch Nguyên, chúng tôi muốn biết lúc ông giao

dịch với Tào Mẫn phái người âm thầm ám sát tôi thì có nghĩ tới chúng tôi với căn cứ sẽ có cảm nghĩ thế nào? Công bình, công chính, công lý… tất

cả chúng tôi chưa từng thấy”

Chủ tịch Nguyên không nói gì, nhìn thật sâu Đường Nhược trầm giọng: “ Tất cả những gì Tào Mẫn nói đều là sự thật phải không? “

Bạch Thất vỗ vỗ tay Đường Nhược ra hiệu vấn đề này không cần trả lời.

Không có người trả lời, chủ tịch Nguyên tiếp tục nói: “ Hiện tại tôi

có thể cam đoan căn cứ sẽ không có ai bắt cô mang đi nghiên cứu, cô yên

tâm”

Vẫn không có người nào đáp lại lời ông ta.

Rốt cuộc chủ tịch Nguyên nói: “ Thật là không thể đàm phán được nữa à? “

Hồ Hạo Thiên nói: “ Chúng tôi muốn nói đạo lý, căn cứ chung quy chỉ

một dạng, hôm nay chuyện đã đáp ứng có lẽ ngày mai lại không giống lúc

trước, đến lúc đó chúng tôi tìm ai để hỏi đây? “

Dư Vạn Lý tiếp lời: “ Chúng tôi làm đều bày ra sự thật, đoàn chúng

tôi thương vong cũng hoàn toàn là sự thật, nếu không phải chúng tôi

nhanh hơn người khác chạy ra khỏi biệt thự hiện tại chỉ sợ muốn gặp

chúng tôi cũng phải ra mộ phần thắp hương rồi. Vậy mà người khởi sướиɠ

lại bình yên vô sự. Cái này là quy định của căn cứ? “

Giảng giải đạo lý, nói ra sự thật… tất cả đều được mọi người nói ra

một lần. Bạch Thất cười một lần nữa thủ thế “ thỉnh”, chậm rãi nói: “

cửa ở bên kia”

Hồ Hạo Thiên cũng thủ thế “ thỉnh”: “ Chủ tịch Nguyên, ông đi thong thả, không tiễn”

Chủ tịch Nguyên đứng chắp tay: “ Tôi vừa ra khỏi cửa mọi người cũng biết ý nghĩa sẽ như thế nào. “

Đàm phán không có kết quả, căn cứ sẽ tiến hành thủ đoạn cường nghạnh”

Tất cả mọi người một lần nữa làm tư thế “ thỉnh”.

Chủ tịch Nguyên híp mắt nửa ngày, lắc đầu thở dài một hơi, quay người đi dứt khoát lưu loát.

Ra cửa ở bên ngoài Diệp Thánh Luân nghênh đón chủ tịch Nguyên.

Lúc trước anh chưa bao giờ đi cùng chủ tịch Nguyên, hôm nay ngược lại chờ ở cạnh xe.

Chủ tịch Nguyên nhìn thấy anh dừng lại một chút đợi thư kí mở cửa rồi vào trong xe.

“ Chủ tịch Nguyên” Diệp Thánh Luân thấy ông ta vào trong xe tự nhiên cũng không chờ đợi mở cửa xe bên kia ngồi vào.

Anh ta không mời mà tới, không thỉnh tự vào làm cho chủ tịch Nguyên có chút nhăn lông mày “ Chuyện gì vậy? “

“ Bọn họ không chịu đáp ứng quy định mới của căn cứ? “

“ ừ” Chủ tịch Nguyên nhẹ giọng

“ Bọn họ như vậy là tạo phản, chủ tịch Nguyên không thể nuông chiều

đoàn xe này, trực tiếp xuất binh để cho bọn họ trở tay không kịp”

Âm thanh như búa tạ, to vô cùng: “ Trước kia tại hội nghị tôi đã nói, không cần cùng bọn chúng thương thảo không cần đánh rắn động cỏ mà trực tiếp đợi buổi tối xuất binh lực bọn chúng không thể đề phòng gϊếŧ chết

toàn bộ.”

“ Ngu xuẩn!” chủ tịch Nguyên quay đầu trợn tròn mắt nhìn Diệp Thánh

Luân, toàn thân tỏa ra khí thế ra trận của một lãnh đạo quốc gia “thiếu

gia Diệp thu hồi lại tính tình khát máu của cậu, cậu bây giờ là ở trong

căn cứ không phải là đứng giữa đống xác chết. Hoa hạ chúng ta chết từ

trong trứng nước thì thế giới vẫn tồn tại. Coi như các cậu đã thức tỉnh

dị năng thì vẫn là con dân Hoa hạ, hết thảy lấy lợi ích quốc gia làm

trọng. Cậu như vậy khát máu tự gϊếŧ lẫn nhau sẽ đưa Hoa hạ đến con đường diệt vong. Chúng ta thương thảo cả một buổi sáng vì cái gì, thiếu gia

Diệp một người được thừa hưởng nền giáo dục hiện đại cũng đã được đi du

học lại không có nghe được cái gì sao? “

Chủ tịch Nguyên ánh mắt không nháy, sắc mặt nghiêm trọng, trang trọng nọi: “ Đại bộ phận lãnh đạo kể cả cha cậu cũng đều muốn mang bọn họ xác nhập căn cứ mà không phải đẩy bọn họ ra ngoài! Đây là tình huống đặc

biệt. Căn cứ chúng ta dù cho có toàn quyền khống chế nhưng muốn dùng

thái độ tốt đối đãi dị năng giả không vô duyên vô cớ xuất binh đến lúc

đó trả lời với bên ngoài như thế nào? Cậu Diệp còn phải để cho nhà họ

Diệp dạy dỗ tốt đạo lý làm người cho cậu. Cậu so với Bạch Thất còn kém

xa”

Chủ tịch Nguyên vừa rồi bộc phát khí thế lập tức trấn trụ Diệp Thánh

Luân, nhưng vừa nghe đến mình bị so sánh kém xa Bạch Thất thì sắc mặt

nhăn nhó. Anh thở sâu hai phần khí,giơ miệng lên cười khinh miệt: “Chủ

tịch Nguyên cần một cái cớ để diệt trừ đoàn xe Tùy Tiện sao? “

Anh hỏi một câu, trên tay kết băng tinh lập tức biến thành kiếm băng lập tức đâm sang bên cạnh.

“ Ông chết là tốt nhất”

Chủ tịch Nguyên vội vàng không kịp chuẩn bị, bụng đã bị đâm một kiếm” Cậu!”

Ông ta cũng phản ứng nhanh, trên tay lập tức dùng sức đánh về phía

Diệp Thánh Luân. Diệp Thánh Luân đã sớm phòng bị xuất ra tường băng nhỏ

cản lại quyền của chủ tịch Nguyên.

Hai người ngồi sau thân xe đánh nhau nhưng phía trước xe luôn trầm ổn lái xe, hơn nữa đường đi phải là đại viện quân đội mà là đi hướng cửa

Bắc.

“ Hóa ra cậu đã sớm chủ mưu”

Chủ tịch Nguyên nói ra một hơi, dung toàn bộ sức lực đến trên tay hướng Diệp Thánh Luân xuất một chiêu bài sơn đào hải.

Trong tận thế ông ta làm thống lĩnh 7 tháng, lại muốn đem con gái gả cho anh ta… người đã già, quả nhiên là nhìn lầm rồi!

Dị năng giả sức mạnh cấp 2 cũng không tầm thường, Diệp Thánh Luân bị

một chiêu này ép tới cửa xe, xung quanh xe đều bị biến hình, xe của căn

cứ đi lại vốn là loại xe cỡ nhỏ vỏ xe mỏng bị sức mạnh lớn như vậy xe

lập tức sập tại ven đường.

“ Lão gia hỏa, nhìn không ra ông là dị năng giả hệ sức mạnh! Xem ra

cũng đã sử dụng tinh hạch của Tào Mẫn” Diệp Thánh Luân trong xe không

tiện di chuyển, toàn thân dung sức, ngưng tụ ra một lượng lớn băng tinh

bắn về phía chủ tịch Nguyên.

Chủ tịch Nguyên nắm chặt một tay nắm băng tinh: “ Mày là đồ ác ma, mày không còn là người nữa rồi, mày còn đáng sợ hơn zombie!”

“ Chủ tịch Nguyên, tương lại của căn cứ là nằm trong tay của những dị năng giả, thắng làm vua thua làm giặc, những quy củ trước kia tại tận

thế chỉ là một đống chó má mà thôi. Ông hãy ngoan ngoãn chết đi, lại để

cho tôi có cái cớ diệt trừ đoàn xe Tùy Tiện!”

Diệp Thánh Luân cười lạnh lùng: “ Tiếp theo là Tiền Kim Hâm, các

người thương lượng ra được kết quả gi? Còn không phải bị người ta nắm

mũi dắt đi? “

Trên tay Diệp Thánh Luân xuất hiện một kiếm băng đâm xuống.

Đột nhiên tại căn cứ phát ra tiếng còi xe cảnh sát thật dài, tiếng

còi xe giống với tiếng còi cảnh báo Zombie triều lần trước như đúc.

Tất cả mọi người sững sờ.

Chủ tịch Nguyên bụm lấy phần bụng cười ha ha: “ Diệp Thánh Luân, ngay cả ông trời cũng không giúp mày hãm hại đội Tùy Tiện”