Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Song Sủng

Chương 381: Đường Nhược là người cải tử hồi sinh!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Tiêu hao trống rỗng tất cả sức lực, không còn một chút cảm giác gì

với thế giới này! Đợi đến lúc Tào Mẫn bò đến bên người Vệ Lam nắm lấy

bàn tay vẫn còn hơi ấm của anh, cô ta mới phát hiện bờ môi đã bị chính

mình cắn nát, trong miệng tràn đầy mùi vị máu tanh. Cô ta “Oa” một

tiếng, trong cổ họng trào ra một búng máu tươi. Anh bạc bẽo phụ bỏ tình

yêu của cô đến cuối cùng lại không làm trái với hai chữ chính trực. Thì

ra Tào Mẫn cô cũng không kiên cường như vậy!

Chết mẹ nó đi sự kiên cường cùng cao ngạo chết tiệt, sớm biết có ngày hôm nay vì sao cô không tiếp tục quấn chặt Vệ Lam không rời!

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe xa xa cũng đã chạy đến. Hồ Hạo Thiên

bình tĩnh theo dõi, người vừa rồi phóng thích mũi tên băng tấn công bọn

họ quả nhiên là Diệp Thánh Luân! Cùng hắn đi đến đây còn có một vài lão

già trong căn cứ. Quả nhiên chiết xuất tinh hạch của Tào Mẫn rất có sức

hấp dẫn có thể khiến cho mấy lão già không để ý an nguy của bản thân

bước ra khỏi căn cứ.

Bạch Thất nhìn thấy nhiều xe và nhiều người như vậy, biết hôm nay

không thể gϊếŧ Tào Mẫn, vì vậy đi đến bên cạnh Hồ Hạo Thiên đưa tay ôm

lấy Đường Nhược trở về:

– “Chúng ta đi thôi.”

Hồ Hạo Thiên nhìn thi thể Vệ Lam thở dài một hơi, đi đến phía trước

hai bước anh đứng trước mặt Tào Mẫn nói: – “Vệ thiếu dùng mạng của mình

đổi lấy mạng của cô, nếu cô hiểu rõ tấm lòng của cậu ấy thì nên cố gắng

cống hiến cho căn cứ mà không phải sử dụng âm mưu quỷ kế gì trên người

người khác.”

Tào Mẫn nắm tay Vệ Lam cười lạnh một tiếng: – “Biết rõ bí mật trọng

đại của Đường Nhược không phải nên cống hiến cho căn cứ sao!”

Hồ Hạo Thiên thoáng bị chặn chẹn họng còn chưa kịp nói lời nào thì

một thanh đao băng trước mặt mọi người một lần nữa bay đến Tào Mẫn.

Diệp Thánh Luân thấy Bạch Thất tặc tâm bất tử (không từ bỏ ý định gian trá), rất có tư thế cùng Tào Mẫn không chết không ngừng, làm sao có thể để

cho anh làm điều xằng bậy. Hắn ở trên xe rất nhanh phóng thích mũi tên

băng, một lần nữa thay Tào Mẫn ngăn cản đòn tấn công. Xe vừa ngừng lại,

Diệp Thánh Luân một tay cầm kiếm nhảy xuống xe: – “Bạch Ngạn, trước mặt

các vị lãnh đạo quan trọng không thể để cậu và Hồ đội có hành động phạm

pháp!”

– “Bạch Ngạn!” Lần này đại tướng Chu có liên quan cũng bước xuống xe

lên tiếng ngay sau đó: – “Cậu ở cửa bắc liều lĩnh gϊếŧ hại nhiều nhân

viên quân đội như vậy, còn ở bên ngoài gϊếŧ chết thiếu úy của căn cứ,

bây giờ còn nhiều lần muốn gϊếŧ nhân viên nghiên cứu khoa học của căn

cứ. Cậu như vậy là không xem chương quy căn cứ ra gì, như thế làm sao

xứng với chức danh thiếu úy đây hả?!”

Bạch Thất ôm Đường Nhược, ánh mắt đông lại nhìn sang đại tướng Chu.

Mặc dù đại tướng Chu đã gặp qua vô số người, lại là người từng trải lõi

đời nhưng cũng bị ánh mắt lạnh như băng vô tình này làm cho chấn động.

Lần này đại tướng Chu đến tất nhiên đại tướng Tiền cũng không chậm

hơn phía sau bao nhiêu. Đám người bọn họ đến phòng thí nghiệm của Tào

Mẫn, sau khi nhìn Bạch Thất lái xe xông ra ngoài cũng đều vội vàng kêu

người chuẩn bị xe đi theo. Có người mục đích là Tào Mẫn, có người mục

đích là Bạch Thất, có người mục đích là Hồ Hạo Thiên... Tóm lại, giống như mở một đại hội bất thường rồi lại cùng tụ tập ở một chỗ. Tiền Kim

Hâm nhìn thấy Đường Nhược hôn mê trong ngực Bạch Thất, ông cau tít chân

mày, vội vàng hỏi:

– “Tiểu Đường thì sao, có sao không?”

Vẻ mặt Bạch Thất thoáng thả lỏng, anh khẽ lắc đầu: – “Không có việc gì, chỉ là tiến cấp.”

Tiền Kim Hâm có được câu trả lời, yên lòng quay qua mắng đại tướng

Chu: – “Nếu không phải nhà họ Chu của ông lén lút làm nhiều chuyện như

vậy thì Tào Mẫn có đặt bom trong biệt thự bắt người bỏ trốn không?

Chuyện xem chương quy căn cứ không ra gì tất cả đều là nhà họ Chu của

ông làm ra đấy! Chu Kinh Quốc, đừng coi chúng tôi là kẻ ngu, nước Hoa

còn còn chưa bị diệt, chứa không nổi kẻ một tay che trời như ông! Ông có rảnh ở chỗ này quát to gọi nhỏ, còn không bằng trở về căn cứ tự thú!”

– “Ông...” đại tướng Chu trào dâng phẫn nộ trong lòng, móc súng ra: – “Ông… lão già hồ đồ này vậy mà còn bao che tội phạm gϊếŧ người, còn

vu oan cho tôi! Đây là việc ông luôn mồm nói vì căn cứ làm việc hay sao

hả?”

Tiền Kim Hâm đỡ lấy đầu cây súng nói: – “Chu lão tặc, vậy ông bán

đứng lợi ích căn cứ đổi lấy lợi ích của bản thân còn vu oan tiểu Thất

nhà tôi, ông có tư cách gì cùng ngồi bên trong hội nghị với chúng tôi!”

Cả người đại tướng Chu bị nói đến lạnh run: – “Ông, ông… ông giỏi

lắm! Ngược lại tôi muốn nhìn xem ông làm như thế nào để giải vây cho

thằng nhóc nhà họ Bạch kia!”

– “Ngược lại tôi muốn nhìn xem ông làm như thế nào rửa sạch tội cho

cậu ta!” chủ tịch Nguyên đến ngay sau đó, đẩy hai người đang giằng co

ra, đoạt lấy cây súng trong tay đại tướng Chu, nhìn Bạch Thất nói: –

“Đường Nhược không sao chứ?”

Bạch Thất trầm ổn đứng đấy, vẻ mặt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng

nhìn ông ta không nói một lời. Chủ tịch Nguyên đưa súng cho thư ký đang

đứng phía sau lưng, bước hai bước tiến đến trước mặt Tào Mẫn, cúi người

đưa cho cô ta một chiếc khăn tay màu trắng nói: -“Trước cô nói Đường

Nhược có bí mật, mọi người đều ở chỗ này, không ngại nói ra bí mật đó

chứ?”

Gió đêm nổi lên, chung quanh lá vàng theo gió bay lên. Cách đó không

xa, zombie luôn hướng đến chỗ này, các binh sĩ cầm súng ống “Bằng bằng

bằng bằng…” không ngừng nghỉ đối kháng với đám zombie.

Mà một đám người đang xúm ở chỗ này lại yên tĩnh đầy quỷ dị. Gừng

càng già càng cay, rượu ủ lâu năm mới thơm nồng, chủ tịch Nguyên vừa

đứng trước mặt mọi người có thể nhanh chóng hướng sự chú ý của mọi người đến trọng điểm! Tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai chăm chú lắng

nghe Tào Mẫn nói. Tào Mẫn ngẩng đầu liếc nhìn Đường Nhược, há miệng nở

nụ cười: – “Đường Nhược, cô ta là người cải tử hồi sinh! Chỉ cần biết bí mật cô ta làm sao có thể cải tử hồi sinh, mỗi người trong căn cứ chết

đều có thể chết đi sống lại!”

Lời này vừa nói ra khiến mọi người náo động. Chỉ có ánh mắt Bạch Thất thâm trầm ôm Đường Nhược quay người đi, giẫm lên lá rụng đầy đất ý định rời khỏi. Diệp Thánh Luân hơi cau mày, cổ tay dao động ánh kiếm băng

như sao, đánh thẳng đến phía sau Bạch Thất:

– “Không cho phép đi, các người đã có người không thể đo lường giá

trị, đương nhiên không thể không cân nhắc phải cống hiến cho căn cứ.”

Hồ Hạo Thiên tay nâng gạch rơi, đánh rớt kiếm băng này, hai mắt như

phun lửa nói: – “Diệp thiếu, cậu cũng chỉ là người nói suông thôi sao,

vừa rồi ai lý lẽ hào hùng nói người khác không xem chương quy căn cứ ra

gì, bây giờ cậu đem chương quy căn cứ để đâu?!”

Chủ tịch Nguyên đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Bạch Thất: – “Tiến sĩ Tào nói là sự thật?”

Bạch Thất không dừng lại, từng bước một đi trên con đường cũ trở về.

Bên kia cũng có binh sĩ đánh zombie, bọn họ đều đem súng nhắm thẳng vào

Bạch Thất đang từng bước rời đi. Hồ Hạo Thiên lui hai bước, đi theo phía sau nói với bọn họ: – “Nếu có người cảm thấy lời nói trong miệng Tào

Mẫn đúng sự thật, vậy thì thật đúng là chuyện nực cười, tất cả mọi người đều là người có kiến thức rộng rãi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tin tưởng chuyện này không bằng tin tưởng có thần tiên trên trời đi!”

Nói xong, trong tay xuất hiện trường kiếm cát vàng nhắm vào người

binh lính kia nói: – “Thu súng của các người lại, tránh ra, bằng không

đừng trách tôi ra tay không khách khí!”

Tiền Kim Hâm tiến lên vài bước, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua tất cả mọi người đang đứng ở đây, rồi nói với Bạch Thất vẫn đang bước đi phía

trước: – “Tiểu Thất, mang Tiểu Đường ngồi xe của chú.” Nói xong ngoắc

thư ký: – “Đi lái xe đến đây!”

Thư ký cũng không dám sơ suất, ở trước mặt mọi người khởi động ô tô, lái xe vượt qua một đám người, mở cửa xe, đứng ở trước mặt Bạch Thất.

Hồ Hạo Thiên mở cửa xe: – “Lên xe, chúng ta về nhà, Tiểu Đường cần một

nơi yên tĩnh tiến cấp.”

Đương nhiên anh muốn mang Đường Nhược đi, bằng không dựa vào tính cách Bạch Thất lần này đi chắc chắn sẽ là đi không trở về.

Trời đất bao la, anh đi đến nơi nào tìm Bạch Thất và Đường Nhược!
« Chương TrướcChương Tiếp »