Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Song Sủng

Chương 379: Tiểu Nhược, chúng ta về nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Lúc trước, hắn toàn vẹn rời khỏi phòng thí nghiệm, sau đó Tào Mẫn

cũng mang theo Lương Phú Sinh chạy ra. Khi đó, Tào Mẫn lo lắng nói Lương Phú Sinh bị zombie cắn bị thương. Hắn biết rõ loại virus này có thể

lây bệnh, sau khi biết Lương Phú Sinh bị thương trong lòng hắn càng thêm áy náy. Nhưng hắn như thế nào cũng không ngờ đến, vẫn cho rằng Lương

Phú Sinh đã bị hỏa thiêu, thế mà bây giờ lại được Tào Mẫn bảo tồn như

vậy.

– “Như anh nhìn thấy.” giọng nói Tào Mẫn vẫn như cũ: – “Tôi phải cứu

sống Phú Sinh, mà chỉ có Đường Nhược mới có thể trợ giúp tôi, thế giới

này không có bạn bè vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.”

– “Đây là ý nghĩ viễn vông của cô!” Vệ Lam cẩn thận quan sát bình

chứa Lương Phú Sinh đang nằm bên trong, kinh ngạc, tức giận, bi thương…

tất cả đều xông thẳng lên đầu: – “Khiến cho người chết sống lại? Cô cho

rằng hắn tên là Phú Sinh thì hắn thật sự có thể chết đi sống lại hay

sao? Tào Mẫn, cô không phải con nít ba tuổi, cho dù ở nước ngoài cô học

ngành sinh vật học lâu như thế cũng không có khả năng…”

– “Anh có biết hay không…” Tào Mẫn giận dữ cắt ngang lời nói của Vệ

Lam: – “Đường Nhược là người chết sống lại! Cô ta có thể chết đi sống

lại, vì sao Lương Phú Sinh lại không thể!”

Bí mật kinh thiên động địa này khiến cho cả người Vệ Lam sửng sốt nói không được lời nào. Quá kinh hãi, quá ngạc nhiên, quá không thể tin! Vệ Lam nhìn Đường Nhược đang nhắm mắt nằm hôn mê trên ghế, một lần nữa cẩn thận nhìn kỹ bình chứa thủy tinh có chứa Lương Phú Sinh. Thật lâu sau,

hắn há hốc mồm, khó khăn mở miệng: – “Tào Mẫn, từ bỏ đi, Phú Sinh không

có khả năng sống lại, cô vì hắn từ bỏ tất cả, không đáng đâu.”

Tào Mẫn lấy một thứ từ phía sau đưa cho Vệ Lam: – “Mỗi người đều có

sự lựa chọn của mình, cách nhận thức đều theo tiêu chuẩn khác nhau,

trong thế giới này chỉ cần đạt được mục đích, từ bỏ một vài chuyện không quá quan trọng để đổi lấy chuyện trọng yếu đấy, về phần đáng giá hay

không đáng?” cô ta cười nhẹ một tiếng: – “Không cần người ngoài nhận

xét.”

Vệ Lam nhìn khẩu súng Tào Mẫn đưa đến: – “Cô muốn…?”

Tào Mẫn nở nụ cười một tiếng, giọng nói mang theo tia quỷ dị âm nhu: – “Hoặc là anh gϊếŧ tôi, từ thi thể của tôi cứu Đường Nhược. Hoặc anh để

tôi gϊếŧ anh, bước qua thi thể của anh cứu Lương Phú Sinh, những thứ

khác không còn phương pháp.”

Vệ Lam không cách nào lựa chọn. Vì sao mối quan hệ của hai người trở thành như thế này?

Trong lúc hai người nói chuyện, một kiếm của Bạch Thất cũng đã đến

trước mắt Cố Úc Trạch. Chỉ cần nhìn lại từ trên mặt đất, cả người Bạch

Thất màu đen giống như bay vυ"t trên trời cao, kiếm khí lạnh lẽo càng

ngày càng mạnh. Ánh sáng trắng chói mắt, phá núi chém sóng, thế không

thể đỡ!

Cuối cùng Cố Úc Trạch cũng không kiên trì nổi, thanh kiếm kim loại

trong tay bị chém thành hai khúc tổn hại thẳng đến cánh tay phải. Hắn

nhìn thấy miệng vết thương máu chảy như suối, biết rõ chính mình không

thể chống đỡ quá lâu, hai cánh tay dang ra, đơn kiếm lập tức biến thành

song kiếm, cùng xuất hiện trên hai tay, tay trái một kiếm, tay phải một

kiếm, dị năng toàn bộ phóng thích ra ngoài, cả người mang theo luồng ánh sáng vàng bay vọt ra ngoài. Chiêu thức như vậy cũng ngang ngửa với

chiêu đóng băng vạn dặm của Bạch Thất, đây chính là đại chiêu cuối cùng

của dị năng giả.

Tường băng của Bạch Thất đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng ngay lập

tức đã bị luồng ánh sáng vàng này phá nát thành một lỗ lớn, lao đến

nhanh như điện. Ánh sáng vàng không ngừng lóe lên, kiếm băng của Bạch

Thất cũng bị chém nát. Hai người từ xa nhìn lại, giống như di hình đổi

bóng, không ngừng truy đuổi, hình bóng như điện như ánh sáng.

Rốt cuộc vẫn là dị năng của Bạch Thất cường đại hơn, sau khi anh có

thể gây thương tích cho Cố Úc Trạch một kiếm, tự nhiên cũng có thể gây

tổn thương cho hắn hai kiếm… ba kiếm. Cuối cùng… kiếm quang Bạch Thất

phá vỡ không gian gào thét mà đến, đầu kiếm càng lúc càng nhọn xé rách

không khí, phát ra tiếng nổ đùng, tấn công thẳng vào ngực Cố Úc Trạch.

Một đòn sinh tử, chính là vào giây phút này!

Trong tai Cố Úc Trạch chỉ nghe tiếng quần áo khẽ sột soạt, tiếng gió

phá vỡ không gian, trong l*иg ngực mát lạnh. Lập tức, màu áo xanh vận

động ở ngực từ từ ướt đẫm một lượng máu lớn. Sắc mặt hắn trắng nhợt,

trong cổ dâng lên chút mùi tanh nhưng hắn không để ý, chỉ cúi xuống nhìn thanh trường kiếm trắng như tuyết cắm vào ngực chính mình, cười nhẹ

nhàng, ngẩng đầu chợt nói: – “Bạch Ngạn, tôi muốn hỏi anh một vấn đề…”

Bạch Thất nhìn ba lô phía sau hắn để hở lộ ra lựu đạn vẫn chưa tháo cầu chì, thoáng dừng tay: – “Nói.”

Đương nhiên Cố Úc Trạch hỏi không phải lời kịch tám chuyện như trên

phim truyền hình: anh có yêu tôi không… Có điều hôm nay hắn cũng coi như là một thành viên nam nữ si tình, há mồm, hắn hỏi: – “Tôi muốn biết,

thật lòng yêu thích một người là cảm giác gì?”

Tình là gì? Bốn mùa thay đổi, phồn hoa rơi lại phía sau, sau mấy ngàn năm đều vẫn còn tồn tại hai chữ ‘Tình yêu’ này.

Ánh mắt Bạch Thất chuyển hướng nhìn về phía xe bọc thép, rút kiếm từ

ngực hắn ra, từng câu từng chữ nói: – “Tôi chỉ biết tôi cùng cô ấy trải

qua hết cuộc đời này, còn sớm hẹn trước kiếp sau vẫn sẽ ở cùng cô ấy.”

Kiếm bị rút ra, Cố Úc Trạch đứng không vững, lảo đảo một bước, ngã

quỳ một gối xuống, nở nụ cười. Gương mặt hắn dưới ánh mặt trời, nụ cười

này sáng lạn đến cực điểm: – “Tôi thua, tâm phục khẩu phục.”

Khúc cuối cùng người chết! Bi thương như ruột gan đứt từng khúc, đau

đớn khắc cốt ghi tâm, sau khi chết vẫn chỉ trở về với cát bụi.

Bạch Thất nhìn dáng vẻ Cố Úc Trạch ngã xuống, quay người rời đi. Bởi

vì hắn chiến đấu với anh một cách quang minh chánh đại, không sử dụng

bất kỳ thủ đoạn dùng Đường Nhược uy hϊếp anh, không dùng lựu đạn hỗ trợ

dị năng của mình nên anh cũng nguyện ý tôn trọng đối phương, lưu lại cho hắn chết được toàn thây.

Đương nhiên yêu một người không có sai, ở tận thế đoạt vợ của người

khác cũng là chuyện bình thường. Cố Úc Trạch sai ở chỗ người muốn cướp

lại là Đường Nhược! Bạch Thất đánh cho đến khi nào xong thì thôi, Hồ Hạo Thiên cũng đã giải quyết xong Phạm Vân Giang, giờ phút này anh đang bị

cha Đường ôm chân khóc sướt mướt.

Cha Đường nhìn thấy Bạch Thất, buông chân Hồ Hạo Thiên ra, bộ dạng muốn bổ nhào qua Bạch Thất: – “Tiểu Thất!”

Nhưng Bạch Thất nhìn cũng không liếc một lần, trực tiếp ném hoa sen

băng xẹt qua cổ cha Đường khiến ông ta không còn tiếng gì. Người như vậy giữ lại làm được gì. Giống như sát nhân đến từ địa ngục, anh Bạch Ngạn

sống hai đời lại có gì phải sợ!

Tào Mẫn cùng Vệ Lam đang đứng ở trong xe, nhìn thấy sắc mặt lãnh lẽo

của Bạch Thất từng bước một đi đến, biểu lộ trên mặt từng người đều khác nhau. Vẻ mặt Vệ Lam vẫn khó xử như trước, còn Tào Mẫn cũng đã nhìn thấu sống chết thắng làm vua thua làm giặc.

Trong không khí đều là mùi vị của chết chóc. Bạch Thất trèo lên bậc

xe, bàn tay mở ra dị năng trong không khí phá hủy khiến hai chân Tào Mẫn bắt đầu hóa băng…

– “Bạch Ngạn!” Vệ Lam đưa tay bắt lấy tay Bạch Thất, cau tít chân mày ngăn cản: – “Cậu không thể gϊếŧ cô ấy như vậy!” Tào Mẫn là nhân viên

nghiên cứu khoa học trọng yếu trong căn cứ, gϊếŧ chết như thế, bọn hắn

trở về cũng khó lòng khai báo. Buổi chiều, mục đích tổ chức hội nghị tạm thời chủ yếu là vì để Tào Mẫn đưa ra thành tựu nghiên cứu tinh khiết

tinh hạch. Mọi người còn chưa biết rõ thành quả này, càng không có khả

năng để Tào Mẫn chết như vậy.

Bạch Thất nhìn Vệ Lam cười lạnh lùng, trong tay xuất hiện một thanh

đao băng, không chút nào do dự một đao đâm đến Tào Mẫn: – “Không thể

gϊếŧ cô ta?”

Phần bụng Tào Mẫn đổ máu, đau đớn khiến cô ta nhíu mày, cô ta nhìn

Bạch Thất há miệng cười cười: – “Gϊếŧ tôi đi, để cho Đường Nhược chôn

cùng thật ra cũng không quá tệ, đúng không?”

Bạch Thất quay đầu nhìn Đường Nhược bên cạnh, cuối cùng cũng đã có

chút cảm xúc, ngay lập tức vứt bỏ hai người bước qua, cẩn thận đánh giá

một lần, phát hiện cô không hề có vết thương gì, vì vậy ôm ngang người

cô bế lên: – “Tiểu Nhược, chúng ta về nhà.”
« Chương TrướcChương Tiếp »