Chương 376: Đến đảo Tự Tâm

Vệ Lam nhìn tư thế này có chút dở khóc dở cười, khó thấy được tình

cảnh như vậy. Lúc bấy giờ hắn nhìn thấy động tác của hai người trong

lòng lộ ra một tia sung sướиɠ: – “Hai người nằm sấp…” Nằm sấp giống như

gấu chó… Lời này vẫn còn chưa nói ra, đã bị Hồ Hạo Thiên cắt ngang:

– “Nhanh đến đây, cậu có đi hay không, không đi thì chúng tôi đi thôi!”

– “Nhanh lên, tôi cho 3s.” Bạch Thất giống như thời gian vô cùng gấp rút.

Lúc này Vệ Lam thu lại ý nghĩ cười nhạo, cũng làm theo bộ dáng của

hai người, đến chỗ trống bắt lấy lò sưởi trong tường, vểnh mông lên nằm

sấp ở phía trên. Giờ phút này, chắc chắn hai người bọn họ không phải đùa giỡn. Bạch Thất dùng sức dưới chân giẫm mạnh “Oanh” một tiếng, lò sưởi

trong tường không ngừng đảo lộn đi xuống.

Mấy dị năng giả lười biếng vẫn chưa đi, nhìn thấy ba người tiến nhanh vào phòng họp, cũng nhẹ nhàng đến nhìn xem mấy người bọn họ đến đây

làm gì. Cho dù không biết Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, nhưng cả người Vệ

Lam mặc quân trang màu xanh cùng với huân chương sáng loáng kia, bọn hắn đều biết đấy. Nhưng bọn hắn tận mắt nhìn thấy người đi vào, thế mà giờ

phút này lại không thấy một ai.

Tình huống gì thế này?!

Mấy dị năng giả anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong nháy mắt cảm thấy như bị sét đánh, hoảng hốt bỏ chạy xuống lầu.

Có quỷ!!

Giữa ban ngày ban mặt ba người vô căn cứ biến mất rồi!!!

Tình cảnh lò sưởi chuyển động trong tường Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên

đã từng trải qua, nhưng Vệ Lam mới là lần đầu tiên, biểu lộ bây giờ

giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp phải cơ quan này, trợn mắt há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn thấy Bạch Thất cùng Hồ Hạo Thiên chia nhau

lấy mũ đội đầu có đèn pha phía trên, nhìn lại hành lang tối đen như mực

phía trong: -“Đây là… khu địa đạo của chính phủ sao?”

– “Vệ thiếu cho rằng đây là đầu con đường chạy trốn sao?” Hồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng bước lên phía trước.

– “Như thế nào?” Vệ Lam nheo mắt, cảm thấy chắc chắn lời nói tiếp theo không thể nào dễ nghe được.

Quả nhiên lại nghe được Hồ Hạo Thiên nói: – “Nơi này là khu vực tiêu

tiền dưới mặt đất, giống như viện ca kịch kia của thành phố H, không

đúng, nơi này còn lợi hại hơn chỗ kia, nơi này thế mà được xây dựng bên

dưới khu chính phủ đấy, phải là đại gia có nhiều mặt mũi lắm mới có thể

đi vào khu vực tiêu tiền như vậy. Ban lãnh đạo ở dưới lầu chơi mệt mỏi,

có thể đi trên lầu triển khai cuộc họp thương nghị quốc gia đại sự,

không phải thật tốt sao.”

Nghe Hồ Hạo Thiên liên tục cằn nhằn, nói móc châm chọc, sắc mặt Vệ

Lam cũng tái nhợt, anh thật không ngờ chính mình cũng những quân nhân

dốc lòng dốc sức bảo vệ biên giới ở lãnh thổ quốc gia, những người lãnh

đạo kia luôn miệng nói vì dân suy nghĩ vì dân làm việc như thế này. Quân chính (quân đội và chính phủ) thống nhất khẩu hiệu ở chỗ này là châm chọc đến cỡ nào.

Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên không tiếp tục dây dưa vấn đề này, những

chuyện cần biết bọn họ cũng đã biết rõ, nên giải quyết cũng đều đã giải

quyết. Bây giờ việc bọn họ cần quan tâm chỉ có một, trước khi xe bọc

thép kia còn chưa đến đảo Tự Tâm thì phải ngăn chặn nó lại. Cho nên lúc

đi qua hầm trú ẩn, hai người không dừng lại, một đường thẳng hướng đến

nơi trước kia đã từng đến.

Vệ Lam cố tình muốn dừng lại điều tra một chút nhưng thấy dáng vẻ của hai người thế kia, cũng biết chuyện cấp bách không thể chậm trễ nên từ

bỏ ý định tìm hiểu mọi chuyện chung quanh, một đường theo sát hai người

chạy như điên.

Ba người chạy hơn mười phút, so với lần đầu mới đến nhanh hơn rất

nhiều. Mỗi người đều chạy thở hồng hộc, suýt chút nữa thiếu dưỡng khí mà chết trong đường hầm u ám này rồi! Tại cửa ra vào phòng vệ sinh của

tiệm cơm, Bạch Thất đặt một tay lên trên ván cửa, ván cửa bắt đầu hóa

băng ngay lập tức, đến lúc cánh cửa hóa băng không còn thấy cửa đâu, chỉ nhìn thấy lớp băng thật dày. Bạch Thất tung chân đạp một cước, đạp bay

cánh cửa ra ngoài. Đương nhiên, cùng lúc có con zombie đứng phía sau

cánh cửa cũng bay theo.

Zombie cấp hai khứu giác nhạy cảm, lúc cảm giác phía sau có hơi thở

con người đã kéo nhau đến gần, Bạch Thất hóa băng cánh cửa giống như

cách sơn đả ngưu đều đả thương tất cả chúng nó, một cú đạp này khiến

cánh cửa vừa bay, mặc dù không đá văng bao nhiêu zombie, nhưng chúng nó ở ngay phía sau đều bị hóa thành băng đá. Zombie phía sau lại gạt zombie

phía trước ra tiến lên tấn công. Hồ Hạo Thiên ở trước mặt ba người dựng

lên một bức tường đất, phòng ngừa zombie dư thừa như quân bài tấn công

đến.

Tường đất vừa xuất hiện… lưỡi đao băng cùng châm kim loại liên tục

bắn ra, thoáng chốc vài chục con zombie cấp hai đã bị quét sạch không

còn một mống. Bạch Thất không dừng một giây, vừa giải quyết xong đã giẫm lên hoa sen băng bay trên không trung tiến lên phía trước. Hồ Hạo Thiên không dám thờ ơ, cũng phóng ra gạch mỏng, giẫm lên đi nha. Duy chỉ còn

lưu lại Vệ Lam. Hắn nhìn trên mặt đất tất cả đều là thi thể huyết nhục

mơ hồ không còn nhìn rõ sàn nhà rồi nhìn lên trước mắt hai người kia

phóng khoáng bay đi, lộ ra vẻ mặt suy sụp. Thật ra kỹ năng giẫm lên dị

năng để bay này đúng là cần phải bắt đầu luyện tập, không chỉ đơn giản

là vì đùa chơi còn là vì để dị năng càng ngày càng cường đại hơn, xem

như mở đường để mà học lên cao! Nhìn thấy hai người đi xa, Vệ Lam cũng

không do dự, cũng may ống giày quân dụng của hắn vừa đủ dài cũng đủ cứng rắn. Hắn giẫm lên những thứ thi thể… máu thịt mơ hồ đuổi theo sát phía sau chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi nơi này, một lần nữa Vệ Lam thay đổi

nhận thức. Thì ra đối diện tiệm cơm này chính là đảo Tự Tâm!

Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất giải quyết hết đám zombie bên cạnh nghe mùi mà đến, quan sát về hướng đảo Tự Tâm nói: – “Bọn người Tào Mẫn đã tiến

vào bên trong chưa?”

Tuy thực vật đã héo rũ, nhưng vẫn còn sót lại cành khô tàn cây che

khuất một phần tầm mắt của mọi người, hơn nữa chất lượng không khí biến

đổi khiến tầm nhìn cũng giảm đi nhiều. Ba người nhìn ra xa một lúc lâu,

cũng không thấy rõ tình huống đối diện như thế nào. Bạch Thất đưa tay

nhìn đồng hồ, một lần nữa xác nhận vị trí của hòn đảo cùng vị trí của

nhóm mình:

– “Có lẽ còn chưa đến, cho dù bọn hắn có lái xe đến tốc độ 100 km/h, cũng phải còn khoảng mười phút nữa mới có thể đến nơi.”

Tuy xe bọc thép quân đội cỡ lớn có độ bền chắc không gì có thể so

sánh nổi, nhưng về tốc độ cũng không thể so sánh được với xe Jeep của

bọn họ. Mà trên đường còn có zombie, dưới tình huống bọn hắn phải đi

đường vòng, chắc chắn sẽ chậm hơn nhóm mình nhiều. Tính toán lộ trình

cùng tốc độ xe đối với người là quân nhân như Vệ Lam cũng không xa lạ

gì, hắn nghe được như thế tự nhiên cũng hỏi thăm Bạch Thất một chút về

thời gian đám người Tào Mẫn rời đi.

Bạch Thất quay đầu liếc nhìn Vệ Lam phía sau, tiếp tục xoay qua chỗ

khác đánh zombie đi trên con đường chủ đạo dẫn đến đảo Tự Tâm.

– “Vệ thiếu.” Bạch Thất mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, dường như muốn

hòa tan vào trong hồ nước: – “Không biết mối quan hệ của anh và tiến sĩ

Tào như thế nào?”

Vệ Lam cầm trường đao bằng kim loại chém zombie, dừng tay một chút

thoáng quay đầu nhìn về Bạch Thất, phát hiện chỉ nhìn thấy phía lưng của Bạch Thất, vì vậy đành mở miệng nói: – “Tôi cùng cô ấy xem như đều là

người của quân đội đem sức lực phục vụ căn cứ, cũng có thể xem là bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng nhau.”

– “Vậy mối quan hệ của chúng ta là gì?” Bạch Thất quay đầu lại hỏi, thuận tay phóng hai đóa sen băng vào xung quanh zombie.

Vệ Lam không hiểu ý nghĩa của vấn đề trước, Bạch Thất vừa hỏi lời

này, Vệ Lam liền hiểu rõ: – “Bạch Ngạn.” Vệ Lam chăm chú nhìn vào mắt

Bạch Thất, chân thành nói: – “Nếu thật sự Tào Mẫn vì mục đích không

chính đáng bắt Đường Nhược, tôi hi vọng anh có thể giao cô ấy cho tôi,

căn cứ pháp quy xử lý chuyện này, không được chủ trương tự ý làm theo

chính mình…”