Chương 374: Tại sao tôi phải từ bỏ?

Vù vù!

Khí huyết trong lòng trào dâng mãnh liệt, trong đầu từng cơn đau đớn, gương mặt Đường Nhược đỏ đến mang tai. Cô cắn chặt răng, thề sống chết

không khuất phục: – “Tại sao tôi phải từ bỏ? Tại sao tôi phải tốn thời

gian đi chán ghét cô? Tôi không có thời gian chán ghét cô… Tại sao phải

dùng thời gian là của chính mình để hận và chán ghét cô? Tôi sẽ dùng

thời gian cho người tôi yêu thương, mà không phải dùng trên người cô để

chán ghét cô. Ngay cả tư cách để tôi chán ghét cô cũng đều không có! Còn có… tôi tuyệt đối không từ bỏ, vĩnh viễn sẽ không từ bỏ, chỉ cần số lần đứng lên nhiều hơn số lần ngã xuống một lần thì chính là thành công!”

Ầm ầm!

Đường Nhược đứng thẳng cả người, từng bước bước đến, một bước bước

ra, phát ra luồng ánh sáng trắng hung mãnh như thủy triều hướng đến Tào

Mẫn: – “Cảm ơn cô đã áp chế, nhờ thế giúp tôi đạt được ý niệm cường đại

không dễ dàng thành công!”

Tào Mẫn trốn không thoát, trốn không thoát rồi.

Khí thế luồng ánh sáng trắng này giống như kiếm thánh vượt qua vươn

thẳng lên chín tầng trời, chém thần cản thiên đạo. Tào Mẫn trợn to hai

mắt không thể nào tin được nhìn luồng ánh sáng trắng đem mình nuốt hết.

Không có khả năng! Tất cả không có khả năng! Vì sao vào lúc Đường Nhược

tiến cấp lại có thể điều động tinh thần lực đem toàn bộ lực lượng của cô ta áp chế tống ra ngoài!

Đường Nhược tiếp tục từ từ nhắm hai mắt yên tĩnh nằm trên đùi Cố Úc

Trạch, mà Tào Mẫn đã bị bức ra khỏi tâm trí Đường Nhược. Sắc mặt cô ta

đỏ bừng, năm ngón tay đột nhiên xiết chặt, sau đó nặng nề đưa lên che

miệng. Từ giữa những ngón tay, lờ mờ xuất hiện tơ đỏ tràn ra… So với

Đường Nhược. thì vô luận tự gϊếŧ lẫn nhau hay gặp nhau rồi cũng có lúc

chia ly thôi, thật ra cô ta rất thảm hại.

– “Cô làm sao vậy? Bị cắn trả rồi hả?” Cố Úc Trạch nhìn thấy khóe

miệng cô ta không ngừng trào máu. Nghĩ đến trước đó mặc dù Đường Nhược

yên ổn, nhưng dáng điệu thở dồn dập, xụ mặt xuống: – “Đường Nhược không

sao chứ?”

Tào Mẫn che miệng thoáng chốc đứng lên, không để ý đến vấn đề của Cố

Úc Trạch, đi thẳng lên góc đầu xe. Nơi này có hình trụ thủy tinh chứa

Lương Phú Sinh, Tào Mẫn tựa vào thủy tinh, lấy khăn tay lau bờ môi và

tay của mình, cọ xát cẩn thận và từ tốn. Cô ta nhìn vết máu đỏ tươi trên tay, một lúc giật mình sững sờ, một lúc lại ngẩn người, một lúc hoang

mang, một lúc lại mê mang. Giờ phút này, trong “thành nhỏ” của cô ta chỉ có một mình cô ta. Dường như trong tâm trí cô ta đã mất đi thước đo,

một đường đánh giá đúng sai, một đường lý giải yêu hận của xã hội con

người.

Bên ngoài tiếng súng mở đường luôn vang lên. Bên trong chiếc xe này

chỉ có Tào Mẫn, Cố Úc Trạch cùng Đường Nhược đang hôn mê, còn có Lương

Phú Sinh đã chết.

Sau khi Tào Mẫn lau sạch vết máu trên tay, xoay người qua hỏi: – “Còn bao lâu mới đến đảo Tự Tâm?”

– “Hơn mười phút nữa.” Cố Úc Trạch thấy Tào Mẫn xoay người, sắc mặt

cũng không còn khó coi như vừa rồi, liền đặt câu hỏi: – “Cô ấy thế nào,

cô ở trong đầu cô ấy nhìn thấy những gì?”

Tào Mẫn nhìn Cố Úc Trạch thoáng nở nụ cười kèm theo toan tính đầy

lạnh nhạt: – “Người cô ấy yêu vĩnh viễn là Bạch Ngạn, như vậy anh vẫn

không từ bỏ sao?” Thăm dò chuyện này hầu như hao tổn hết dị năng của cô

ta, nhưng nhìn thấy rất nhiều thứ vượt quá sức tưởng tượng của cô ta.

Cố Úc Trạch khẽ giật mình, sau đó cũng bắt đầu cười: – “Về chuyện này không phải trước khi tôi và cô quen biết cô ấy vẫn luôn biết rõ đó

sao? Tôi ở ngoài sáng đã biết rõ tình hình vẫn cùng cô đi đến bước này.

Cho nên cô cảm thấy bây giờ tôi còn cần trả lời câu hỏi của cô nữa

không?” liếc nhìn Tào Mẫn, hắn nói tiếp: – “Tôi không quan tâm trước đây cô ấy yêu ai, tôi chỉ để ý sau này cô ấy thuộc về ai. Chưa đến lúc

chết, ai có thể biết cuối cùng cuộc đời này trôi qua tốt hay không tốt

đâu?”

– “Cố Úc Trạch…” Tào Mẫn chậm chạp mở lời: – “Nếu tôi nói cho anh

biết, cô ấy đến từ thế giới khác, nguyên nhân yêu Bạch Ngạn cùng anh ta ở bên nhau là vì người đầu tiên cô ấy mở mắt nhìn thấy chính là Bạch

Ngạn, người đầu tiên bảo vệ cô ấy cũng là Bạch Ngạn. Cho nên người đầu

tiên khiến cô ấy động lòng cũng chính là Bạch Ngạn… Nói như vậy trong

lòng của anh có dễ chịu hơn chút nào không?”

Cố Úc Trạch mở to hai mắt nhìn Tào Mẫn, không thể tưởng tượng nổi mở

miệng: – “Cô ấy… cô ấy đến từ thế giới khác, ngoài thế giới này còn có

thế giới khác?”

– “Trước tận thế, có một loại phẫu thuật có thể loại bỏ một phần ký

ức của con người khiến cho người đó không nhớ rõ chuyện gần nhất…” Tào

Mẫn mở miệng lần nữa, giọng điệu từ tốn, từng lời nói ra lại khiến người nghe kinh ngạc: – “Đúng lúc loại phẫu thuật này, tôi biết làm…”

– “Có thể khiến người đó quên những chuyện đã qua?” Cố Úc Trạch nhìn

Tào Mẫn một lúc lâu, thấy ánh mắt của cô ta đầy kiên định, nghĩ đến cô

ta cũng không hay nói đùa, mặc dù thủ đoạn ám muội, nhưng xác thực vẫn

ngay thẳng đáng tin. Hắn biết rõ lần này cô ta cũng không phải nói đùa,

lại đưa ánh mắt nhìn xuống Đường Nhược. Giờ phút này Đường Nhược rất an

tĩnh nằm trên đùi hắn, vẻ mặt lúc ngủ trong suốt như trẻ sơ sinh. Dáng

vẻ như thế khiến cho Cố Úc Trạch trong nháy mắt có ảo giác Đường Nhược

này thuộc về hắn, từ đầu đến cuối, từ trước tận thế cho đến sau tận thế:

– “Để cho người đã quên quá khứ lại nhớ lại?” Cố Úc Trạch đưa tay sờ

nhẹ lên mặt Đường Nhược: – “Nếu… em vừa mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là tôi, cùng em ở chung một chỗ cố gắng sống sót ở tận thế, hai

người luôn ở bên nhau, một nữa khác kia của em có phải sẽ là tôi không?” Lời đề nghị hấp dẫn giống như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả lý trí của

Cố Úc Trạch, tương lai và tình yêu sao có thể dễ dàng khiến người từ bỏ

như thế. Nói đến ước nguyện này, giọng nói của hắn rõ ràng mang theo một chút run rẩy: – “Để cho tất cả bắt đầu một lần nữa, để cho vận mệnh một lần nữa luân hồi, được không Tiểu Nhược… Để cho chúng ta cùng một chỗ,

đây mới là ký ức chân thật của em.” Thoáng cúi đầu, nhìn thấy trên bàn

tay nhỏ nhắn mình đang nắm, có một chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh. Cố Úc

Trạch thoáng nhếch miệng, xoa lên ngón áp út kia, cầm lấy ngón tay vừa

mảnh mai vừa trắng nõn vuốt ve vài cái, đem chiếc nhẫn chầm chậm tháo

ra. Hắn cầm trên tay nhìn nhìn, cười khinh bạc, ném nó ra ngoài cửa sổ

xe. Không chút do dự. Buổi sáng hôm nay lúc nhìn thấy Bạch Ngạn cùng cô

mười ngón tay đan vào nhau, hắn đã cảm thấy chiếc nhẫn này vô cùng chói

mắt, bây giờ quăng đi, quả nhiên thuận mắt rất nhiều. Giống như còn nhớ

rõ, trên tay phải của cô còn có một chiếc nhẫn… Cố Úc Trạch nắm tay kia

của Đường Nhược lên, cũng cởi chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô ra,

những thứ liên quan đến tình nhân đều đồng loạt cởi ra hết, ném ra ngoài cửa sổ xe. Tiếp theo hắn lấy từ trong túi áo chiếc vòng tay bạch kim

bảy màu, cẩn thận đeo vào tay cô. Đá quý bảy màu ở trên cổ tay mảnh

khảnh trắng nõn vô cùng rõ ràng, thật là vừa vặn. Lần đầu tiên hắn gặp

Đường Nhược ở thành phố H, sau đó nhìn thấy chiếc vòng này trong một cửa hàng. Chỉ thoáng liếc qua hắn đã cảm thấy vòng tay bảo thạch rực rỡ này nhất định thích hợp với nàng tiên kia. Mỗi ngày hắn đều mang theo trên

người, chờ đợi một ngày nào đó sẽ tự tay đeo lên tay cô. Trước kia, mỗi

ngày đều nghĩ đến phải cố gắng rất nhiều mới có thể có được người này.

Bây giờ, người này đã nằm trong ngực của mình, sống sờ sờ ở trước mắt

mình. Tương lai, mình cùng cô có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, biển

người mênh mông mây trôi mặt trời lặn vĩnh viễn ở bên nhau cả đời. Rồi

sau đó, hắn ôm Đường Nhược, ngẩng đầu nhìn Tào Mẫn, lẳng lặng nhìn cô

ta, trong giọng nói chứa đầy vẻ chờ mong, trước nay chưa từng hào phóng

như thế:

– “Nói đi, cô muốn tôi làm thế nào để trao đổi lần phẫu thuật này.”