Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tận Thế Song Sủng

Chương 373: Nơi này là sân nhà của tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Tào Mẫn lắc đầu, cũng không biết câu trả lời, vừa rồi trong biệt thự

cô dùng tinh thần lực muốn đi vào đại não của Đường Nhược nhưng còn chưa tiến vào đã bị bắn ngược trở ra, thiếu chút nữa còn bị tinh thần lực

của đối phương cắn nuốt chính mình. Xem ra tinh thần lực muốn đè ép đối

phương, dị năng phải cao hơn rất nhiều lần mới có thể.

– “Đường Nhược? Đường Nhược?” Cố Úc Trạch gọi cô, hoàn toàn không được đáp lại.

Đường Nhược trằn trọc trong ngực Cố Úc Trạch giằng co hơn nửa giờ,

rốt cục cơ thể mềm nhũn, không có tiếng động. Cố Úc Trạch đang ôm cô,

đột nhiên phát hiện cô không còn cử động, trong lòng lo lắng, suýt chút

nữa mình bị nghẹn chết mất. Đưa tay sờ lên động mạch cổ của cô, thấy còn có mạch đập mới yên tâm lại, nói với Tào Mẫn: – “Mau lên, không phải

nói muốn tìm bí mật của cô ấy sao, nhanh chóng giải quyết đáp án mà cô

muốn biết.” Sau đó, hắn sẽ không ở lại đây với tiến sĩ Tào nữa.

Tào Mẫn luôn ngồi ở bên cạnh hai người, thấy Đường Nhược đột nhiên

ngất trong lúc này, trong lòng cũng nhảy dựng lên. Thì ra nhìn thấy đối

phương chết là mùi vị thế này. Không hiểu lỗ hổng cùng sợ hãi trong

lòng là gì, thế nhưng từ đó lại có một cảm giác tiêu tan gánh nặng,

giống như cứ như vậy mà chết đi thì cái gì cũng không cần quan tâm, mọi

chuyện xong hết cả rồi. Nhìn Cố Úc Trạch sờ lên động mạch cổ của đối

phương sau đó thở ra nhẹ nhõm, cùng lúc cô ta cũng thở ra theo sau,

nhưng lại nghĩ nếu bây giờ đối phương chết đi, Bạch Thất và Cố Úc Trạch

trước mặt sẽ có vẻ mặt kỳ quái thế nào. Trong lòng Tào Mẫn hình như

trống vắng, giờ phút này cô ta cũng không cách nào hình dung được tâm

tình lúc này của mình. Cô ta cảm thấy bản thân đã rơi vào ma chướng quá

sâu, không cách nào thoát ra được. Tào Mẫn nhìn hai hàng lông mi đang

khép chặt của Đường Nhược, lông mi thật dài như bươm bướm khép cánh, ở

dưới đáy mắt có bóng mờ xanh nhạt. Cô ta rủ mắt xuống, bắt đầu điều động tinh thần lực của mình đưa ra ngoài hướng đến Đường Nhược. Làm công tác chuẩn bị lâu như vậy, dùng phương pháp hèn hạ như vậy, không phải là vì muốn biết được chân tướng hay sao?! Giờ đây, tinh thần lực của Đường

Nhược không có bắn ngược lại cô ta, cô ta còn rất nhanh chóng tìm được

khu mã hải của cô.

Giờ phút này Đường Nhược chỉ cảm thấy bản thân yếu ớt, cảm giác vô

lực truyền đến, đại não cũng truyền đến từng đợt đau đớn, toàn thân

giống như muốn bị xé toạt ra, không có chỗ nào là không đau đớn đến tận

xương cốt. Rồi sau đó, cô lại thấy được một vài hình ảnh kỳ quái. Tình

trạng của người kia cùng với người tồn tại phòng thí nghiệm mà cô từng

thấy trước đó – Lương Phú Sinh không khác nhau là mấy, cả người **** đặt bên trong ống thủy tinh hình trụ…

– “Hắn là ai?”

– “Một xác ướp cách đây một ngàn năm… Nghe nói thời kỳ đó gặp phải

virus mang tính chất hủy diệt, con người sống sót trên toàn bộ địa cầu

chưa đến năm phần trăm. Lúc chúng ta tìm được thi thể này thì hắn đã ở

bộ dạng này rồi. Thật sự thần kỳ, thi thể này được chôn vùi bên trong

hầm băng hoàn hảo không tổn hao gì, vậy mà bảo tồn được hơn ngàn năm…

Tiến sĩ đang làm sống lại ngọn nguồn tinh thần của hắn, thông qua khu

vực tinh thần lực, có thể nhìn thấy cuộc sống kiếp trước của hắn. Tin

tưởng không bao lâu nữa chúng ta có thể từ tinh thần lực của hắn nhìn

thấy lịch sử ngàn năm trước đây rồi!”

– “Cậu tin tưởng kiếp trước kiếp này sao?”

– “Kính nhờ, tin tưởng những chuyện trước đó, nhìn bầu trời sao bên

ngoài xem, thời đại tất cả Liên Bang đều là khoa học kỹ thuật, cậu lại

có thể tin tưởng kiếp trước kiếp này…”

– “Tiểu Nhược Tiểu Nhược, tiến sĩ nghiên cứu ra không gian năm chiều, con người thật sự có thể xuyên qua thời không!”

Hình ảnh luôn thay đổi, lại từ hình ảnh này nhảy qua tình huống kiếp trước của cô.

– “Tiểu Nhược Nhược, em đừng quá lo lắng, thuốc mới lần này tiêm vào

sẽ không sinh ra cảm giác buồn nôn nữa, sau khi chị tiêm xong, chị mời

em ăn cháo gà tơ nha. ”

– “Cảm ơn y tá Mã.”

– “Tiểu Nhược đến đây, đêm trừ tịch ba mươi năm nay, chúng ta cùng ở

trong bệnh viện đón giao thừa cũng coi như có duyên, đến đến đến, cùng

hướng đến pháo hoa ước nguyện đi.”

Hình ảnh lại chuyển, chuyển đến ngày đầu tiên cô đến tận thế.

– “Đường Nhược, vì sao cô…?”

– “Anh trai! Bên ngoài sao lại có loại quái vật một người ăn một người như vậy…”

– “Mình muốn ăn cũng phải chính mình cầm lấy dĩa ăn.”

Rồi sau đó, cô nhìn thấy Tào Mẫn. Cả người Tào Mẫn mặc bộ đồ màu

trắng đứng trước mặt cô. Vị trí đứng nơi đó giống như đúc lúc ấy cô xâm

nhập Tô Tiêm Ảnh sao?! Đường Nhược cả kinh, trong lòng biết tình cảnh

nguy hiểm của chính mình, đứng yên tĩnh nhìn chăm chú Tào Mẫn, đôi chân mày cau lại nói: – “Cô xâm nhập vào tâm trí của tôi?”

– “Tôi không thể tưởng được còn có thể cùng cô nói chuyện như thế

này.” Tào Mẫn đứng ở nơi đó, trên mặt có khó được ngôn ngữ có vần điệu,

giống như trải qua cuộc sống đầy tang thương: – “Cuộc đời của cô đều rất đặc sắc, tôi không thể tưởng được cuộc đời này của tôi có thể nhìn thấy khoa học kỹ thuật như thế.”

Đường Nhược nghe vậy khẽ giật mình, nói: – “Cô muốn thế nào?”

Tào Mẫn nhìn cô, tầm mắt nhìn xuống hai bàn tay mình: – “Tôi chỉ muốn cô trợ giúp cho tôi, tôi muốn Lương Phú Sinh sống lại.”

Đường Nhược nhìn thẳng cô ta, giọng nói không chút xót thương: –

“Thực xin lỗi, tôi không giúp được cho cô.” Giọng nói đầy dứt khoát lại

kiên quyết của cô khiến cho Tào Mẫn cười khổ một tiếng. Cô ta ngẩng đầu, rất lâu sau đó, cô ta mở ra hai tay nói:

– “Đường Nhược, cô có thể chán ghét tôi hận tôi, nhưng những thứ

khác… Tôi không thể để cô lựa chọn… Khi đó tôi đã từng nói với cô, không được đến phòng thí nghiệm của tôi lần nữa…”

Đường Nhược cảm giác đầu của mình đau đớn, cô giống như đang nằm mộng mà không phải mộng, giống như tỉnh lại không phải tỉnh, ôm chặt lấy đầu ngồi xổm xuống. Nặng nề khiến cho cô suýt chút nữa ngất đi. Cô biết rõ

đây là Tào Mẫn chuẩn bị khống chế khu vực tinh thần của cô.

– “Tào Mẫn, cô dừng tay…” Đường Nhược muốn phóng thích tinh thần lực

của mình chống đối cùng cô ta, nhưng nhận thức bản thân đang trong mộng

cảnh, một chút tinh thần lực cũng không có.

Lông mi Tào Mẫn thật dài dày đặc mà tụ tập thành một đường thẳng,

giống như thiên thần bay lên trời, ánh sáng trắng luôn bao quanh trên

người Đường Nhược.

– “Nguồn gốc tinh thần của cô có thể xuyên từ thời không này đến thời không khác, như vậy nguồn gốc tinh thần của Lương Phú Sinh cũng có thể

lấy ra, cho dù thân thể của anh ấy đã chết, để vào thân thể khác cũng có thể phục sinh cho anh ấy đấy.” Giọng nói của Tào Mẫn chứa đựng sự chờ

mong, mang theo hi vọng, mang theo sự vui sướиɠ.

Ánh sáng trắng xen lẫn vào âm thanh, đè ép Đường Nhược nằm rạp xuống

mặt đất. Cô cắn răng, cố gắng một lần nữa dựng thẳng người đứng lên.

Đường Nhược vừa đứng lên, ánh sáng trắng một lần nữa lại đè ép xuống,

đem cô đè ép xuống dưới. Đây là tranh đấu tinh thần, nếu như tranh đấu

thua sẽ bị khống chế hoàn toàn! Khóe miệng Đường Nhược chảy máu, trong

tai chỉ nghe tiếng tay áo khẽ động, cô không biết đây là cô thật sự nghe được tiếng gió hay tất cả chỉ là trong giấc mộng, cắn chặt răng, một

lần nữa cố gắng đứng lên. Không biết bao nhiêu lần cố gắng đứng lên và

bị áp chế. Hai tay Tào Mẫn chồng lên nhau, ánh mắt xa xăm, trong lòng

lay động: – “Đường Nhược, đừng kiên trì nữa, hãy từ bỏ đi, cô kiên trì

chỉ phí công vô ích mà thôi, bởi vì lúc này cô đang trong giây phút tiến cấp yếu đuối nhất…”

Đường Nhược ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy không cam lòng cùng kiên định: – “Tại sao phải từ bỏ… nơi đây vốn là sân nhà của tôi.”

Tinh thần lực của Tào Mẫn vừa ra, một lần nữa Đường Nhược bị ánh sáng trắng đè xuống: – “Đường Nhược, cho tôi xem tất cả ký ức của cô để tôi

biết cách đưa nguồn gốc tinh thần ra ngoài, cho tôi xem cô làm cách nào

xuyên qua thời không mà đến đây, được không nào, xin trợ giúp cho tôi…

Trợ giúp tôi để Lương Phú Sinh sống lại…” sắc mặt Tào Mẫn ôn hòa, hướng

dẫn từng bước.
« Chương TrướcChương Tiếp »