Hiện tại có lẽ phần lớn người đều đã thức tỉnh dị năng, nếu loài
người thức tỉnh dị năng rồi, Zombie cũng đã hình thành tinh hạch.
Chỉ cần có tinh hạch thì dị năng của anh có thể thăng cấp, uy lực
càng cường đại hơn, đối với an toàn của mình cũng càng có bảo đảm.
Sau khi Bạch Thất rửa mặt, phát hiện Đường Nhược vẫn chưa tỉnh. Vỗ vỗ nhẹ mặt của cô, lại phát hiện cô đang thầm thì gì đó.
Cẩn thận nghe ngóng cũng không thể nghe rõ nội dung gì, mơ hồ chỉ
nghe được, ‘ bà nội...... Con sống rất tốt...... ’ …. Bạch
Thất đút cho Đường Nhược ngụm nước, thấy cô còn ngủ say, cũng không
quấy nhiễu cô nữa.
Bên ngoài còn đang trời mưa, vả lại còn kèm theo sấm đánh, lại có xu hướng mưa càng lúc càng lớn.
Bạch Thất không nhớ rõ khí trời lúc mới bắt đầu tận thế,
nhưng anh còn nhớ sau khi mình lên bờ, trời cũng chưa từng mưa
thêm lần nào. Cho nên về sau nguồn nước trong tận thế càng ngày càng
quý.Người có dị năng hệ Thủy cũng vì vậy nước lên thì thuyền lên, ở
tận thế được các lão đại trong căn cứ rất coi trọng.
Mưa vẫn không ngừng, hôm nay Zombie bên ngoài rạp hát cũng nhiều hơn.
Ước chừng mới có một ngày mà Zombie bên ngoài nhiều gấp đôi, ngày
hôm qua bọn họ tới nơi này chỉ có vài con lẻ loi lắc lư ở đây.
Một tiếng sấm này cũng đánh thức Đường Nhược. Cô ngẩng đầu
nhìn Bạch Thất đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới lầu, che đầu lẩm
bẩm một tiếng, sau đó ngồi dậy: “Hôm qua ở trong không gian bận việc cả
đêm nhưng không thể ngủ được.”
Bạch Thất thấy cô tỉnh, xoay người, hỏi: “Trồng cây sao? Cũng không
cần làm xong một lần, từ từ cũng được.” Sau đó, anh giúp cô rời
giường, ffưa đến đồ rửa mặt đã chuẩn bị xong một bên, đẩy cô
vào gian phòng nhỏ bên cạnh, tự mình bày các loại bữa sáng đã
làm ngày hôm trước lên bàn.
Trong túi của Bạch Thất cũng có các loại mì phở đồ uống …, có
đieuef không thể giữ ấm mà thôi, nhưng mà nơi này có bếp lò, vừa rồi
anh dùng bếp lò nóng ngày hôm qua làm đồ ăn.
“Ừ, trồng cây, tuy nhiên còn làm rất nhiều thứ.” Đường Nhược cầm
lấy bàn chải đánh răng khăn lông rửa mặt, sau đó kể lại cho anh từng
việc làm đêm qua.
Bạch Thất cũng an tĩnh nghe, thỉnh thoảng có chen vào hai câu.
Sau khi xong, cô phát hiện Bạch Thất cũng không tự mình ăn bữa
sáng trước mà chờ cô cùng ăn, tự nhiên mỉm cười ngồi xuống cầm lấy
một cái bánh trứng, cắn vài ngụm.
Lúc sau nhớ tới: “Đúng rồi, không phải nói hôm nay dị năng có thể thức tỉnh sao, anh thức tỉnh dị năng gì rồi.”
Bạch Thất mở bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một băng tinh trong suốt long lanh.
Đường Nhược nháy mắt mấy cái, liền sờ sờ: “Wow, dị năng thật đẹp
nha.” Cô cũng học bộ dáng của hắn, mở bàn tay, suy nghĩ cả nửa ngày,
cũng chưa thấy cái gì bốc lên từ lòng bàn tay.
Đường Nhược có chút uể oải.
Bạch Thất thấy thế cười cười, nhấp một hớp sữa hạch đào: “Có lẽ cô là dị năng dạng thể lực.”
“Thứ này còn có phân chia sao?”
Bạch Thất giải thích nói: “Dĩ nhiên, trừ bỏ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ,
còn có những dị năng mở rộng từ đó là hệ Băng, Lôi, Phong, còn
nữa chính là dị năng dạng thể lực, sức lực đặc biệt lớn gọi là
dị năng lực lượng, tốc độ đặc biệt nhanh gọi là dị năng tốc độ,
còn có dị năng không gian, dị năng chữa trị đều gọi là dị năng dạng thể lực.”
Đường Nhược nghĩ nghĩ, thả bánh trứng trong tay ra: “Tôi phải thí nghiệm dị năng của mình như thế nào đây?”
Bạch Thất đưa cốc sữa hạch đào vào trong tay cô: “Bây giờ cô có thể
cảm thấy trong cơ thể có một cỗ năng lực khác thường không?”
Đường Nhược nhận lấy sữa hạch đào, ngồi cảm nhận từ từ cảm giác trong người rồi lắc đầu.
Bạch Thất hơi chút trầm ngâm, nếu không có cảm giác khác thường thì chắc không có thức tỉnh dị năng.
Anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nhược nhăn lại, cho nên vỗ vỗ cô đầu an ủi nói: “Không gian của cô chính là dị năng đi, đã có dị năng này rồi, cũng không cần quá tham lam, rất nhiều không gian của
người có dị năng này cũng không tốt như không gian của cô vậy, còn
có thể trồng trọt.”
Nghe được lời này, Đường Nhược mới nghĩ đến mình quả thật có một ‘ dị năng ’ rồi, khó chịu vừa rồi nhất thời biến mất.
Sau khi tâm tình của cô tốt hơn, mới phát hiện trên tay có một chén sữa hạch đào nên rất vui vẻ uống hết.
Lúc sau, cô vừa ăn vừa hỏi Bạch Thất, dị năng không gian của người khác là như thế nào.
Bạch Thất tự nhiên cũng nhất nhất trả lời, chẳng qua là trả lời
những gì mình biết, nói dị năng không gian anh nhìn thấy là theo
cấp bậc tăng lên mà mở rộng, mới bắt đầu không gian chỉ lớn có mấy mét vuông, theo thời gian trôi qua cũng giống như bên ngoài, sau khi lên cấp nữa sẽ mở rộng thêm mấy lần, đến hậu kỳ, cũng sẽ có vài
chiêu tự vệ hay công kích.
Ăn xong bữa sáng, Đường Nhược để Bạch Thất biểu diễn băng tinh của anh cho cô xem.
Bạch Thất cũng muốn luyện tay một chút, hai người mở ra cửa sổ tầng hai, hướng về phía Zombie bên ngoài luyện tập kỹ năng.
Cửa sổ vừa mở, mùi ‘ thịt ’ bên trong truyền tới, Zombie bên ngoài vốn đang chẳng có mục đích đi tới đi lui liền lập tức có tinh thần và mục tiêu, tập tễnh đi tới dưới lầu. Chẳng qua là con đầu tiên
còn chưa đi được mấy bước, ‘ sưu ’ một tiếng, một cây băng tinh đâm
vào đầu của nó, tiếp theo toàn bộ đầu kết lên một miếng băng mỏng, ngã xuống.
“Thân thủ thật là lợi hại......” Đường Nhược kích động rồi,
phương thức đánh Zombie như vậy, tựa hồ giống như người chơi đối với
quái vật trong trò chơi.
Hơn nữa giống như hình ảnh ba chiều vậy, cả người lạc vào cảnh giới kỳ lạ!
Chiếm địa thế cao, Zombie lên không nổi, chỉ có thể đảo quanh ở dưới
lầu, rất nhanh Bạch Thất đã giải quyết hết mười mấy con Zombie.
Có điều Zombie dưới lầu không có giảm bớt, mỗi lần gϊếŧ một con, một con từ xa sẽ lại tới đây.
Zombie không ít đi, nhưng mà dị năng của Bạch Thất đã hao tổn hết sạch. Đây đã là cực hạn của anh, mỗi lần có thể dùng một cây băng
tinh giải quyết xong một Zombie, đã mạnh hơn lúc thức tỉnh ba năm
trước đây rồi.
Hiện tại phần lớn Zombie còn chưa tiến hóa, biết trên lầu có thịt, có ăn, cũng không biết lên lầu như thế nào, chỉ gõ vách tường tầng dưới
cửa sổ. Đến khi cửa sổ đóng lại, một lát sau cũng sẽ tự mình rời đi, tiếp tục đi lang thang.
Bên ngoài còn đang mưa, hiện tại ra khỏi đây không an toàn, cho nên
hai người quyết định ở chỗ này thêm vài ngày, chờ lúc mưa đã tạnh lại ra ngoài, dù sao thức ăn của bọn họ cũng đã đủ rồi.
Luyện luyện dị năng, nấu nấu cơm, lại luyện luyện thân thể, thời gian qua cũng rất nhanh.
Cứ như vậy, hai người trải qua cuộc sống bốn ngày anh đánh Zombie, em nấu cơm hài hòa vô cùng.
Trong không gian của Đường Nhược cũng đã có nước suối đun
nóng, nhưng lúc trước hai người không có lấy bồn tắm lớn gì đó, cũng may nơi này có phòng thay đồ cùng phòng rửa tay, dùng nước nóng để tắm rửa vân vân thật sự cũng rất dễ dàng.
Lại là một ngày buổi sáng, sáng nay khi Bạch Thất tỉnh dậy, phát hiện mưa bên ngoài đã ngừng, lộ ra ánh mặt trời đã lâu không được
thấy.
Gần đây Đường Nhược đều dậy hơi trễ, hơn nữa đối với phương thức
ngủ mỗi ngày đều lăn vào người mình, Bạch Thất cũng đã thành thói
quen.
Từ từ dịch chuyển đầu cô đang tựa vào ngực mình, anh liền rón rén rời khỏi giường.
Bởi vì liên quan đến xuất hiện mặt trời, quả nhiên Zombie bên
ngoài ít hơn rất nhiều, đại khái là đã ẩn núp đến chỗ tối rồi.
Bất kể bên ngoài như thế nào, cuộc sống vẫn phải trôi qua như vậy,
Bạch Thất cũng không có vẻ mặt không thích ứng gì, xoa xoa mặt, tiến
hành công việc hàng ngày buổi sáng mấy ngày qua: sau khi rửa mặt
chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người.
Rửa mặt xong xuôi, đang muốn dùng bếp lò nấu sữa đậu nành thì đã nghe thấy âm thanh cửa lớn lầu dưới vỡ tan tành.
Thật ra thì chỗ bọn họ ở lầu hai quả thật cách cửa lớn có chút
xa, nếu không phải âm thanh quá lớn, cũng không đến mức kinh động đến Bạch Thất ở trong phòng.
Nhìn Đường Nhược còn nằm ở trên giường một, Bạch Thất bọc chăn vào
liền ôm cô vào trong phòng thay đồ nhỏ. Sau đó cẩn thận mang theo xẻng công binh trên cửa phòng, mở cửa phòng vòng qua phía sau sân
khấu, nhìn xuống lầu dưới.