Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

6.61/10 trên tổng số 59 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Trọng sinh, mạt thế, hiện đại, rùng rợn tang thi, băng sơn trung khuyển công x ngạo kiều nữ vương thụ. Editor: Ansa, Phương Hoa giáo chủ Beta – reader: Kumiko, Trí nhớ con cá vàng, Bách Thiê …
Xem Thêm

Chương 66: Tu la ác ma!
Tiểu Võ đỏ mắt trợn trừng lên nhìn bọn chúng:

“Chúng mày rốt cuộc có còn là người không hả! Đổi trắng thay đen! Nếu không phải bọn tao cứu chúng mày, thì chúng mày đã sớm chết khô từ lâu rồi! Lấy oán trả ơn là đồ cầm thú! Cảm thấy bọn tao đối với chúng mày thua thiệt thì cứ tới thẳng trước mặt mà nói! Bắt một người không có năng lực phản kích để trả thù là ý gì chứ!!!”

Phiền Ngự không để ý đến Tiểu Võ, bàn tay bao phủ hồng quang chậm rãi đặt lên bụng Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm đau đớn hét to một tiếng, thân thể giãy dụa kịch liệt hòng mong thoát khỏi bàn tay đoạt mệnh kia.

Thương Thụ thu dao lại, bắt lấy hai tay của Dạ Mặc Nhiễm, tay còn lại thì bóp cổ hắn.

Ngoại trừ Phương Cẩm, mọi người không một ai biết bọn chúng đang làm gì với Dạ Mặc Nhiễm, cũng không hề biết Dạ Mặc Nhiễm đang chịu đựng thống khổ tới mức độ nào.

Phiền Ngự ánh mắt biến đổi, hồng quang trong tay càng phát sáng đậm hơn.

Dạ Mặc Nhiễm đau tới cực điểm, hắn khom người lại, máu tươi từng giọt từng giọt rớt xuống từ khóe miệng hắn.

Phương Cẩm nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy cả máu, nhưng thần sắc lại cực kì bình tĩnh khiến không một ai thấy được tâm tình hắn hiện giờ.

Lúc này đòn công kích của điện man đối với bọn họ mà nói hầu như là một chuyện may mắn quá đỗi, tựa hồ ôm ý niệm đồng quy vu tận trong đầu, cho nên điện man đem hết toàn lực dùng đầu huých vào du thuyền.

Phiền Ngự cùng Thương Thụ đang đứng không hề nắm lấy cái gì, mất đi trọng tâm ngã nhào trên boong thuyền, Dạ Mặc Nhiễm cũng bị bọn họ kéo theo mà ngã xuống phía dưới.

Phương Cẩm mặc kệ bản thân có nguy cơ rơi xuống nước hay không, hầu như ngay khi điện man công kích, y mãnh liệt lao về phía Dạ Mặc Nhiễm.

Té trên đất ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm lăn hai vòng, không buồn quan tâm điện man đang cực lực công kích vào thuyền, Phương Cẩm vội kéo Dạ Mặc Nhiễm về phía phòng khách.

Trong khi điện man công kích tạo thành hỗn loạn, Tiểu Võ cùng bọn người Phó Nhất Hàng nhất tề giơ vũ khí nhắm vào hai kẻ Thương Thụ và Phiền Ngự.

Nhưng dị năng của Phiền Ngự bọn họ hoàn toàn nhìn không ra, đạn bắn xuyên qua cũng giống như hỏa cầu lúc nãy, bay tới trước mặt hắn thì biến mất.

Phương Cẩm một tay nắm chặt lan can, một tay ôm Dạ Mặc Nhiễm liên tục kêu to:

“Tiểu Nhiễm… thế nào rồi, Tiểu Nhiễm, tỉnh lại đi, cố gắng lên, Tiểu Nhiễm…”

Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra, thấy người đang ôm mình là Phương Cẩm, suy yếu cười cười.

Phương Cẩm nhìn hắn vẫn còn ý thức, vội vàng nói: “Tiểu Nhiễm, có thể đi vào không gian không? Em lập tức đi vào đi!”

Dạ Mặc Nhiễm lắc đầu, mới vừa há miệng, thì lại ho sặc ra vài ngụm máu.

“Tinh thạch bị hư hao, một điểm… tinh thần lực cuối cùng cũng vừa… vừa dùng cạn rồi, Cẩm… trước khi… chết… có thể gặp được… anh… thật là tốt…”

Bàn tay giơ lên còn chưa kịp chạm vào gương mặt Phương Cẩm đã vô lực rũ xuống.

Phương Cẩm vô pháp tin tưởng người sáng sớm nay còn nằm trong lòng mình ngắm mặt trời mọc, mà nay lại cứ như vậy chết đi.

Nhìn Dạ Mặc Nhiễm đang nhắm mắt nằm đó, Phương Cẩm há miệng run run cả nửa ngày không nói được tiếng nào, ôm thật chặt Dạ Mặc Nhiễm, hận không thể đem người yêu nhập vào trong thân thể mình.

Rốt cục, một tiếng gào như mãnh thú tuyệt vọng từ trong phòng khách truyền tới.

Mấy người đứng trên boong thuyền ngẩn ra, thống khổ không đành lòng nhắm mắt lại.

Tiểu Võ hét to một tiếng, vọt tới trước mặt Thương Thụ dùng phương thức nguyên thủy nhất là đấm hắn để phát tiết lửa giận trong lòng.

Tuy hình thể Thương Thụ so với Phương Cẩm không sai biệt lắm, nhưng đối mặt với loại người liều mạng như Tiểu Võ, hắn cũng chịu không nổi.

Phiền Ngự mới vừa phát động dị năng, trái tim bỗng đột nhiên co thắt mạnh, đau đớn khiến hắn quỳ bò trên đất thở dốc từng ngụm.

Thương Thụ cuống quít đẩy Tiểu Võ ra chạy về phía Phiền Ngự, Tiểu Võ vừa định đuổi theo, đột nhiên bị Phương Cẩm từ đằng sau xách gáy ném ra chỗ khác.

Thương Thụ ôm Phiền Ngự đang đau đớn vô cùng, trong lòng không biết phải làm thế nào, liên tục gọi hắn hỏi hắn, đáng tiếc Phiền Ngự không thể nói chuyện, hiện tại cũng chẳng thể sử dụng thủ ngũ được.

Phương Cẩm cứ như vậy lạnh lùng đứng một bên nhìn bọn chúng, giống như Tu La đòi mạng, lạnh lùng nghiêm nghị mà tà ác.

Điện man bị một kích vừa rồi của Phương Cẩm đả thương khá nặng, cuối cùng nó cũng chỉ theo bản năng của động vật mà yếu ớt phản kích lại.

Thấy động tác điện man chậm chạp dần, Tào Bân, Lan Dương và Dịch Vĩ luân phiên nổ súng xạ kích, rốt cục trên mặt biển cũng từ từ bình lặng lại.

Mấy người vừa sống sót qua tai nạn hầu như xụi lơ ngồi bệt xuống sàn thuyền, Tiểu Võ thì vội vàng vừa chạy vừa té vào trong.

Ôm lấy thân thể bất động của Dạ Mặc Nhiễm, hắn hoảng loạn vô cùng…

Giọng nói mang theo khủng hoảng, hắn quay lại hỏi Quách Hoằng vừa mới theo sau: “Mặc Nhiễm… tỉnh lại đi! Đừng chết! Đừng chết mà!”

Quách Hoằng ngồi xổm xuống, tỉ mỉ kiểm tra một chút, thần sắc càng thêm bi thương không đành lòng.

“Không, còn sống, thế nhưng…” Quá hư nhược rồi, lúc nào cũng có thể ngừng hô hấp.

Tiểu Võ buông Dạ Mặc Nhiễm xuống, vọt tới boong thuyền muốn gϊếŧ bọn chúng cho hả giận, nhưng lại bị Phương Cẩm ngăn cản.

“Anh ngăn tôi làm gì! Bọn chúng gϊếŧ Mặc Nhiễm! Gϊếŧ Mặc Nhiễm! Anh không hận thì để tôi! Tôi muốn gϊếŧ bọn chúng! Tôi phải gϊếŧ bọn chúng!!”

Phương Cẩm đẩy Tiểu Võ sang bên cạnh Phó Nhất Hàng và Vương Võ Thắng, bọn họ rất có ăn ý mỗi người một bên ngăn cản Tiểu Võ lại.

Phiền Ngự ngã vào ***g ngực Thương Thụ, ho ra vài búng máu.

Thương Thụ hoảng loạn xoa máu trên miệng hắn, thất kinh ôm lấy hắn không biết phải làm sao.

Phương Cẩm một cước đá bay Thương Thụ ra đến thành tàu, Thương Thụ phẫn nộ trừng mắt nhìn Phương Cẩm, mới định đứng lên thì đã bị Phương Cẩm nã một phát súng vào chân.

Thương Thụ thoáng cái té trên mặt đất, Phiền Ngự thấy Thương Thụ bị thương muốn bò tới, nhưng mới vừa khẽ động, hắn lại đau tới độ hầu như hít thở không thông.

Phương Cẩm lạnh lùng liếc nhìn Phiền Ngự, rồi bắn thêm một phát nữa vào chân kia của Thương Thụ.

Thương Thụ thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, Phiến Ngự vội lết đến bên cạnh hắn.

Phương Cẩm ngắm rất chuẩn, bắn một phát nữa vào một cánh tay Thương Thụ, thần tình lạnh lùng nhìn kẻ cả người đầy máu kia.

Mọi người trên boong thuyền rơi vào trầm mặc, ngay cả Tiểu Võ cũng không lên tiếng nữa, lúc này Phương Cẩm không nói lời nào làm bọn họ từ đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi.

Thấy Thương Thụ cũng không động đậy nữa, Phương Cẩm đạp mạnh Phiền Ngự sau đó dùng chân dẫm nát lên ngực Phiền Ngự.

Thương Thụ ho khan phun ra vài ngụm máu tươi, bản mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Phương Cẩm cư nhiên lại nổi lên một nụ cười nhạt.

Những ai nhìn thấy nụ cười này cả đời sợ rằng sẽ không quên nổi, ngay cả Tu La tử thần cũng không bằng.

“Mày định bảo tao buông hắn ra sao?” Thanh âm trầm thấp băng lãnh vang lên: “Được.”

Dứt lời, y thực sự nhấc bàn chân đang dẫm nát ngực Phiền Ngự ra.

Chậm rãi ngồi xổm xuống lấy thanh trủy thủ lúc trước Dạ Mặc Nhiễm đưa cho, quẹt lên người Phiền Ngự, rồi nói với Thương Thụ:

“Mày xem, vẫn là Tiểu Nhiễm của tao lợi hại, cuối cùng Phiền Ngự cũng phải chết ở trong tay cậu ấy.”

Thương Thụ lưu luyến nhìn Phiền Ngự, cầu xin Phương Cẩm: “Chỉ cần mày đừng gϊếŧ Phiền Ngự, dằn vặt tao thế nào cũng được.”

Phương Cẩm còn chưa nói gì, Tiểu Võ đã tức không chịu nổi quát lên: ” Phiền Ngự của mày là người, vậy Mặc Nhiễm của chúng tao đáng chết sao! Nhân cách của chúng mày sao lại có thể vặn vẹo đến cái trình độ này cơ chứ! Không gϊếŧ hắn, mày quả thực nằm mơ rồi! Ngoài việc muốn gϊếŧ hắn, tao còn muốn mày phải chậm rãi nhìn hắn từ từ mà chết nữa!”

Phương Cẩm di thanh trủy thủ lên bụng Phiền Ngự: “Là ở đây sao?”

Phiền Ngự kinh khủng nhìn Phương Cẩm, nỗ lực tránh ra y.

Phương Cẩm liền khóa chặt hai tay Phiền Ngự lêи đỉиɦ đầu, đưa mắt nhìn Thương Thụ.

“Mày rất xinh đẹp, chuyện mày chưa kịp làm với Tiểu Nhiễm, để tao làm nốt cho mày xem.”

Nói xong, y từ từ xé mở quần áo Phiền Ngự, lộ ra khoảng bụng mềm mại gầy yếu.

Thương Thụ gào thét tới tê tâm liệt phế, Phương Cẩm vẫn như trước không vội vàng mà làm tiếp việc còn dang dở.

Y không hề bịt miệng Phiền Ngự, khi trủy thủ sắc bén chọc một đường thủng bụng dưới Phiền Ngự, Phiền Ngự đau nhức tới cực điểm, không ngừng khàn giọng hét lên sợ hãi, yết hầu nhiều năm chưa từng nói chuyện phát ra thanh âm quái dị chói tai.

Phương Cẩm tựa hồ không muốn cho hắn chết sớm, nên đã dùng trủy thủ chậm rãi thâm nhập, tìm kiếm thứ mà y muốn tìm.

Dịch Vĩ chẳng dám nhìn nữa, đi tới bên cạnh Phương Cẩm, không đành lòng nói: “Phương Cẩm, dừng tay đi, hắn sống không được nữa rồi, cứ để cho hắn tự sinh tự diệt!”

Phương Cẩm không hề trả lời lại, tiếp tục tra tấn Phiền Ngự, thẳng đến khi hắn không còn kêu được nữa.

Trủy thủ chọc ngoáy trong khoang bụng, đυ.ng tới một thứ cứng rắn gì đó, Phương Cẩm liền vội vã dùng đầu nhọn móc vật đó ra ngoài.

Một viên hồng hồng hình dạng méo mó lăn xuống boong thuyền.

Bình Luận (22)

  1. user
    Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước) Trả Lời

    Nói luôn cho nhg ng chuẩn bị đọc truyện nè truyện có một số vấn đề như sau 1 tác giả vô cùng cuồng thụ rất rất cuồng thụ uk theo t thì Công trong chuyện như vệ sỹ của thụ và nhg tình tiết t thấy vô lý ai ngang ngược rất cuồng thụ thì mới nên đọc nếu quyết đọc thì ko nên đọc điều thứ 3 mắc công lại chửi t 2 Công như cái trong này cảm giác khổ nha rất khổ 3 là t thấy tác giả bảo muốn thiết lập thụ là vương tử cao ngạo hay j ý là cường thụ mà ko pk cái j cx lm đc thánh mẫu thì t thấy cái j cx lm đc ko pk thánh mẫu đâu mà thụ trong này cx ko pk cường thụ ai thk cường thụ như nhg chuyện Trọng sinh khác thì có lẽ sẽ ko thích đâu 4 tác giả trẻ con ng ngôn từ trong truyện ko quá trau chuốt nhg tậm chấp nhận đc ý => đọc thì đọc ko đọc thì kệ đấy là suy nghĩ của t thôi đừng có nhảy vô bình luận chửi t là đc mệt lắm

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Thì có bạn ko đọc nữa thì thôi có ai nói gì đâu, đằng này bạn còn chửi nữa thì người ta bất bình cũng đúng. Với lại bạn nhắn thì bạn nhắn cũng đừng có vt tắt quá nhiều, đọc cũg mất tầm mấy giây để biết từ đấy là từ nào, mẹ mệt vãi ò

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Ủa thì tác giả bảo thụ là cường thụ còn j ko thì t cx chả ns mà t cx chả buồn nói chuỵen vs bn naoc tàn vừa thôi t là nhà ngoại nhg còn ko thk đc thụ thì hiểu bạn não tàn cuồng thụ cỡ nào r còn bn của ban như nào t ko bt . Sát cách chiền đấu ??? Chả thấy cùng nhau chiến đấu ở đâu chỉ thấy lm công khổ sở vì suýt mất thụ thôi pk ở trong hoàn cảnh thù mới hiểu đc ?? Nếu thụ là ng có lý trí bt suy nghĩ lợi và hại ko pk ai cx như thụ

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Xin lỗi nhưng tôi từ đầu có nói bạn là gì ko? Tự dưng bạn nói tôi não tàn bạn nghĩ hay lắm chắc, nhìn cái cách nói chuyện này thì bạn hẳn là người nóng tính và bánh bèo, còn có là ko tôn trọng người khác chưa học môn GDCD hả bạn? Nếu bạn là người trưởng thành thì ít ra còn nói lí lẽ, bình tĩnh hơn một chút. Đằng này nói chuyện kiểu này chắc cũng là hs tuổi dậy thì? Cấp 3, đại học thì cũng ko chắc vì người ta còn nói chuyện kiểu bình tĩnh( tùy người nhưng tôi gặp nhiều hs cấp 3, đại học đều nói chuyện kiểu lịch sự tao nhã:v). Bạn hệ hỏa đúng chứ tôi cũng hệ hỏa nhưng ít ra ko nóng tính như bạn, ít ra tôi còn bt kiềm chế cái tính nóng nảy của bản thân trong giới hạn cho phép ko như bạn, bánh bèo

  2. user
    Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước) Trả Lời

    Tr ơi đm cây vs lúc gặp nguy sao ko chui vô ko gian bị điên à r xong bị thư sắp chết tình tiết thiếu lô rích quần què v dù chấp niệm bên công thế nào thì cx pk lo cho tính mạng của mk chớ m chớt r công ko khổ chắc tác giả muốn cho tình tiết gay cấn mà t đọc t chỉ tức ói máu ra thôi ( chương 67) đọc từ đầu tới h thấy cx tậm đc nhg đọc đến đây là tức éo bt ns j 1*

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Thì có ai khi yêu là bình thường đâu vả lại mấy truyện như này logic chỉ có 1/4 thôi. Nên đọc phải có tâm trạng thoải mái chứ bạn đang phát cáu xong đọc rồi chửi như thế thì ai dám vào đọc truyện nữa:/

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Lúc đầu đọc t Cx thấy bình thg ok phết sống đọc đền đoạn ý là phát bực luôn ý bt là công thụ yêu nhau nhg mà sao thụ cứ kiểu toàn lm khổ công thôi đã sống một kiếp r thì kiếp này đáng lẽ pk yêu công hơn Cx như để công với lo lắng hơn chứ t thú đằng này sống lại công còn khổ vs mệt mỏi hơn hẳn ổng mà bị bệnh tim chắc chết lâu r tóm lại t là t thấy cái tình tiết ko lô rích mà thiết lập nhân vật thụ Cx chả ra lm sao chán nếu ai mà ko thk kiểu này thì né liền nhé ko đọc xong lại mắc bực mk thui

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Ủa trốn ko gian sau bạn chẳng lẽ giờ đang trong tình thế nguy hiểm cái hèn nhát trốn bỏ ngiu ngoài hả trong khi không gian ko thể để ng khác bít cũg ko thể đem ng sống vô đã hứa bảo vệ công còn bị ám ảnh kiếp trc vì cứu mik nên công phải chết nữa ông sốg lại là vì công mà với lại giờ chẳng lẽ nguy hiểm cái trốn ko chiến đấu để mik mạnh hơn à tính mạng của mik quan trọng nhưng ng ngoài cuộc mới hỉu rõ nhất là trog tình thế như vầy

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Dù có liên lụy đến công thì làm sau công có mệt hg có quạu ch r bn thất ng iu bn bệnh này kia ko lo lắng à huốg chi ngay từ đầu bn ko đọc xuất thân của thụ là gì à ko bít thụ bị bệnh từ nhỏ à thụ ch từg cố gắng khiến mik mạnh mẽ hơn à hơn nữa thụ nếu ko có thụ thì mn còn sống sau

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Hở nguy hiểm cái suy nghĩ chỉ cần mik trốn ko gian mik sống thì công sẽ ko lo ủa r vô ko gian r cái tình hình ở ngoài như nào công còn sống hay chết có binh thương nguy hiểm hg quái vật có mạnh hg mn có đánh lại hg hg bít j lun cái gì cũg phải ỷ lại mik có ko gian nên phải thế này thế kia à lo cho tính mạng mik cái tính mạng công bỏ mik ko cần lo tới vì mik sợ công lo r khổ=)))

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Cái t ns ở đây là có pk là thụ bị bệnh liên luỵ công đâu t cx bị dâu dạ dày t cx bt nó khổ thế nào nhg cái t ns là đáng lẽ ra khi nguy hiểm đến tính mạng thì nên vào ko gian để tránh việc bị thw như thế thì công sẽ yên tâm chiến đấu hơn mà cx an toàn cho thụ đấy bn đọc bạn cx bt là thụ suýt chết đấy thôi lm thế thì thụ vừa bị thw mà công càm bị phân tâm vs trốn trong ko gian ko có j là hèn nhát cả đấy ng ta gọi là sách lược đấy hiểu ko con ng pk co đc duỗi đc lúc nào mà cx khăng khăng một mục thì chỉ có rước hoạ vào thân nếu mà thụ ko muốn công gặp nguy hiểm thì tốt hơn là nên vào không gian để công ăn tâm

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Hình như chúng ta ko cùng mạch não hay sao ấy t ko ns chuyện đánh nhau vs quáy vật maf là chuyện thụ bị bắt để lấy tinh thạch cơ còn chuyện đánh nhau vs quái vật t ko ns cái đáy t hiểu

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      WTF sách lược con người!? Bạn ko phải người trong tình cảnh đấy thì biết làm sao đc? nếu mà như bạn nói là thụ trốn vào ko gian cho công yên tâm nhưng thụ ko trốn là bt vì sao ko? Là bởi vì người ta muốn chiến đấu cùng người mình thương, bạn có người mình yêu rồi thì sẽ hiểu. À bạn thc nhà nội à hay thích cường thụ? Nếu bạn thích cường thụ thì lúc đầu nên nhắn hỏi everyone là :" Thụ trong này là cường hay nhược vậy?" chứ đằng này......................................................................:/ thôi chả buồn nói với những người như bạn, bạn y như con bạn cũ của tôi:/

  3. user
    Tiểu lưu manh bán manh (3 năm trước) Trả Lời

    Đúng đó ,giống em nè hay bỏ bữa sáng nên cũng hay đau bụng nên chỉ ngồi đc một chỗ thui nè `^` hừ !!!!

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→