Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

6.61/10 trên tổng số 59 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Trọng sinh, mạt thế, hiện đại, rùng rợn tang thi, băng sơn trung khuyển công x ngạo kiều nữ vương thụ. Editor: Ansa, Phương Hoa giáo chủ Beta – reader: Kumiko, Trí nhớ con cá vàng, Bách Thiê …
Xem Thêm

Chương 49: Mất hết nhân tính!
Nghe Dạ Mặc Nhiễm nói, ngoại trừ Phương Cẩm vẫn lạnh lùng vô biểu cảm như trước, thì những người còn lại quả thật không thể tin nổi mà khϊếp sợ nhìn Vương Thiệu.

Phó Nhất Hàng giật cái giẻ đang nhét trong mồm Vương Thiệu: “Đây không phải là sự thật! Cha mày sẽ không làm như vậy phải không?! Nói đi! Dù không đến mức yêu dân như con, nhưng cũng sẽ không thể tàn nhẫn tới như vậy đúng không?!”

Vương Thiệu không để ý Phó Nhất Hàng mà oán hận nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm.

“Mày rốt cuộc là ai? Chuyện này ngoại trừ mấy người quyết sách ra, căn bản không còn ai biết! Là ai tiết lộ? Mày rốt cuộc là người của ai?!”

Phó Nhất Hàng buông áo Vương Thiệu ra, hắn đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng biết được một số chuyện ngầm trong giới chính trị.

Nhưng dù sao cũng không thể tưởng tượng nổi những người đó lại mất hết nhân tính đến vậy!

Mặt những người khác đều đen sì nhìn Vương Thiệu, cũng không thể tin đó lại là sự thật!

Dạ Mặc Nhiễm ghé toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người Phương Cẩm, thần sắc có chút uể oải, nói: “Muốn người không biết sao?! Vương Thiệu, bây giờ mày tốt nhất là nên trông chờ vào cái thứ gọi là phụ tử tình thâm đi! Bằng không tao cũng chẳng cần thiết phải lưu lại một quân cờ vô dụng làm gì đâu!”

Dạ Mặc Nhiễm nhìn quanh mấy người vừa chịu đả kích vẫn đang đờ ra, xoa xoa trán, nói tiếp:

“Chờ khi mặt trời mọc rồi nói sau, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, tôi đi ngủ một chút.”

Phương Cẩm tự giác đuổi theo lên xe làm gối đầu cho hắn, Dạ Mặc Nhiễm cảm nhận thấy cảm giác quen thuộc liền lập tức an tâm, trước khi chìm vào giấc ngủ bỗng lơ mơ nói khẽ Phương Cẩm một câu:

“Cẩm… mặc kệ chúng ta có thể rời khỏi nơi này hay không, Vương Thiệu… nhất định phải chết.”

Dạ Mặc Nhiễm đã chìm vào giấc ngủ nên không nghe được Phương Cẩm nhẹ giọng đồng ý.

Trọng lượng và độ ấm của người đang đè trên đùi mình, cùng mùi thơm cơ thể lan tỏa quanh nơi chóp mũi khiến Phương Cẩm cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Dạ Mặc Nhiễm bị một loạt tiếng động bát nháo đánh thức, con mắt còn chưa mở đã cọ cọ vào Phương Cẩm, làm nũng: “Sao vậy? Ầm ĩ quá!”

Phương Cẩm đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy: “Không có việc gì, ngủ tiếp đi.”

Dạ Mặc Nhiễm mở mắt ra ngáp một cái thật dài, dụi dụi đôi mắt: “Chúng ta bây giờ có phải là rất kí©h thí©ɧ không?”

Hỏi một đằng, Phương Cẩm trả lời một nẻo: “Đứng lên ăn một chút gì nhé.”

Dạ Mặc Nhiễm gặm quả táo bước xuống xe, Phương Cẩm cũng cầm lấy một quả táo vừa cắn vừa theo ở phía sau.

Cả đám đứng đó, bắt đầu đánh giá mấy kẻ xa lạ bỗng dưng xuất hiện kia.

“Bọn họ chui từ cái xó nào ra vậy?”

Mấy người đang thèm nhỏ dãi nhìn quả táo kia nghe được câu hỏi của thiếu niên mỹ lệ đều nhìn về phía hắn mà không khỏi nhíu mày, quả nhiên một số cậu ấm cô chiêu đều có cái tính chả coi ai ra gì.

Quách Hoằng nhìn thoáng qua Vương Thiệu: “Bọn họ là từ trại cô lập mà thị trưởng tạo ra trong thành phố trốn tới đây.”

Phó Nhất Hàng tựa hồ cả một đêm chưa nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu đỏ ké.

“Mặc Nhiễm, cậu có tính toán gì không? Có kế hoạch gì chưa? Bọn họ nói… đã có một số người được đưa đi rồi nên mấy người này mới trốn tới đây, qua thêm mấy giờ nữa có lẽ sẽ không còn một ai sống sót.”

Dạ Mặc Nhiễm lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Thiệu: “Vì lợi ích của mình mà ngay cả con trai cũng muốn bỏ! Đúng là tên lạnh lùng khát máu!”

Liếc mắt nhìn Phương Cẩm, nghĩ tới cái tính liều mạng của y, Dạ Mặc Nhiễm ngừng lại phút chốc rồi nói với Phó Nhất Hàng: “Trong vòng 2 giờ, nếu như chúng ta trong vòng 2 giờ không thể thoát khỏi nơi này, thì sẽ vĩnh viễn không thể đi được nữa! Hiện tại đường ra duy nhất đã bị chặn, nếu như quay lại chạy qua trung tâm thành phố thì chí ít cũng phải nửa tiếng đồng hồ, đấy là tôi đang nói đến trường hợp không có bất kì trở ngại gì!”

“Vô dụng thôi.”

Dạ Mặc Nhiễm dựa vào Phương Cẩm, thần sắc bình tĩnh không giống như đang bàn chuyện sống chết.

“Trong khoảng 100km trên cao tốc Hán Tây tiếp giáp thành phố N đều trang bị máy thả khí độc, chỉ cần đúng giờ mở chốt thì khí độc sẽ theo các đường ống ngầm mà bao trùm toàn bộ thành phố.”

Một nam nhân dáng dấp côn đồ tức giận đánh giá Dạ Mặc Nhiễm: “Làm sao mày biết rõ ràng như vậy? Cứ như đã tham gia toàn bộ kế hoạch rồi ấy! Hay là do thằng con trai lão thị trưởng này nói cho mày? Chúng mày quan hệ cũng không tầm thường nhỉ! Còn có tin tức gì nữa, mau nói ra xem.”

Phương Cẩm híp mắt nhìn chằm chằm kẻ đang nói chuyện, một người mang dáng dấp thư sinh ở bên cạnh vội bước lên ngăn lời tên lưu manh kia, sau đó cười xin lỗi Phương Cẩm cùng Dạ Mặc Nhiễm.

“Xin lỗi, bạn của tôi tuy thế nhưng chẳng ác ý gì đâu! Tiểu Mông, đừng có nói lung tung! Không thấy tình huống bây giờ đang cấp bách thế nào sao?”

Tựa hồ bị ánh mắt Phương Cẩm dọa sợ, nam nhân kia phẫn nộ sờ sờ mũi không thèm nhắc lại.

Tiểu Võ trừng mắt liếc lưu manh nam nhân kia, xoay người đá cho Vương Thiệu hai cái: “Biết thế còn mất công vác cái của nợ này về làm gì! Không bằng bây giờ một viên đạn giải quyết tại chỗ, chí ít có còn có thể hả giận!”

Vương Thiệu ngẩng đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiểu Võ, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Mặc Nhiễm trong mắt đầy nghi hoặc cùng hận ý.

Dạ Mặc Nhiễm đối với hận ý của hắn chỉ cười nhạo một tiếng: “Đừng không cam lòng nhìn tao như thế, mày chỉ cần biết mọi việc đều có nguyên nhân, tao đây chỉ đòi của mày một món nợ mà thôi!”

Nói xong, Dạ Mặc Nhiễm quay người trở vào xe lấy túi: “Chúng ta đi thôi, đi bằng xe Hummer này.”

Phó Nhất Hàng kéo tay hắn, nói: “Mặc Nhiễm, tỉ lệ chạy thoát của chúng ta có lớn không? Những người đó… tôi là nói những người bị lưu lại đó… có thể cứu được không?”

Nhìn ánh mắt mang theo chút cầu khẩn của Phó Nhất Hàng, Dạ Mặc Nhiễm trầm mặc một hồi mới nói:

“Nhất Hàng, đừng ngu ngốc nữa, những người đó cũng không hề bị hạn chế tự do.”

Mắt nhìn mấy người xa lạ kia, hắn tiếp tục nói: “Những người này có thể đi ra đến đây chứng tỏ tất cả những người ở đó đều là tự nguyện, bọn họ tin tưởng sự bảo hộ của quân đội, tin tưởng cuối cùng chính phủ sẽ đưa bọn họ rút lui an toàn! Hành vi cứu thế của anh chỉ khiến họ cảm thấy anh rất ngu ngốc, phá hỏng chuyện tốt mà thôi! Bọn họ chết một phần là do sự tàn nhẫn của Vương Quốc Đống, còn phần lớn là bởi sự vô tri của họ! Anh muốn cứu người, tôi không ngăn cản, nhưng tôi thì lực bất tòng tâm!”

Quách Hoằng đưa tay khoát lên vai Phó Nhất Hàng: “Lão đại, chúng ta sẽ làm hết sức, nhưng có một số việc đừng quá cưỡng cầu.”

Phó Nhất Hàng cũng biết có một số việc phải biết tự lượng sức mình, đành bất đắc dĩ gật đầu.

Vương Thiệu bị trói ngồi ở phía sau, Dạ Mặc Nhiễm trực tiếp lên ghế lái, Phương Cẩm tự nhiên ngồi vào bên cạnh hắn.

Bốn người mới đến kia thì vội vàng nhìn Phó Nhất Hàng: “Chúng tôi có thể đi cùng không?”

Bọn họ cũng đã rất chật rồi nên căn bản không thể nhét thêm 4 người nữa, Tiểu Võ móc từ trong túi Phó Nhất Hàng ra một cái chìa khóa xe chạy địa hình đưa cho mấy người kia: “Tự cầu phúc cho mình đi.”

Bình Luận (22)

  1. user
    Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước) Trả Lời

    Nói luôn cho nhg ng chuẩn bị đọc truyện nè truyện có một số vấn đề như sau 1 tác giả vô cùng cuồng thụ rất rất cuồng thụ uk theo t thì Công trong chuyện như vệ sỹ của thụ và nhg tình tiết t thấy vô lý ai ngang ngược rất cuồng thụ thì mới nên đọc nếu quyết đọc thì ko nên đọc điều thứ 3 mắc công lại chửi t 2 Công như cái trong này cảm giác khổ nha rất khổ 3 là t thấy tác giả bảo muốn thiết lập thụ là vương tử cao ngạo hay j ý là cường thụ mà ko pk cái j cx lm đc thánh mẫu thì t thấy cái j cx lm đc ko pk thánh mẫu đâu mà thụ trong này cx ko pk cường thụ ai thk cường thụ như nhg chuyện Trọng sinh khác thì có lẽ sẽ ko thích đâu 4 tác giả trẻ con ng ngôn từ trong truyện ko quá trau chuốt nhg tậm chấp nhận đc ý => đọc thì đọc ko đọc thì kệ đấy là suy nghĩ của t thôi đừng có nhảy vô bình luận chửi t là đc mệt lắm

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Thì có bạn ko đọc nữa thì thôi có ai nói gì đâu, đằng này bạn còn chửi nữa thì người ta bất bình cũng đúng. Với lại bạn nhắn thì bạn nhắn cũng đừng có vt tắt quá nhiều, đọc cũg mất tầm mấy giây để biết từ đấy là từ nào, mẹ mệt vãi ò

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Ủa thì tác giả bảo thụ là cường thụ còn j ko thì t cx chả ns mà t cx chả buồn nói chuỵen vs bn naoc tàn vừa thôi t là nhà ngoại nhg còn ko thk đc thụ thì hiểu bạn não tàn cuồng thụ cỡ nào r còn bn của ban như nào t ko bt . Sát cách chiền đấu ??? Chả thấy cùng nhau chiến đấu ở đâu chỉ thấy lm công khổ sở vì suýt mất thụ thôi pk ở trong hoàn cảnh thù mới hiểu đc ?? Nếu thụ là ng có lý trí bt suy nghĩ lợi và hại ko pk ai cx như thụ

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Xin lỗi nhưng tôi từ đầu có nói bạn là gì ko? Tự dưng bạn nói tôi não tàn bạn nghĩ hay lắm chắc, nhìn cái cách nói chuyện này thì bạn hẳn là người nóng tính và bánh bèo, còn có là ko tôn trọng người khác chưa học môn GDCD hả bạn? Nếu bạn là người trưởng thành thì ít ra còn nói lí lẽ, bình tĩnh hơn một chút. Đằng này nói chuyện kiểu này chắc cũng là hs tuổi dậy thì? Cấp 3, đại học thì cũng ko chắc vì người ta còn nói chuyện kiểu bình tĩnh( tùy người nhưng tôi gặp nhiều hs cấp 3, đại học đều nói chuyện kiểu lịch sự tao nhã:v). Bạn hệ hỏa đúng chứ tôi cũng hệ hỏa nhưng ít ra ko nóng tính như bạn, ít ra tôi còn bt kiềm chế cái tính nóng nảy của bản thân trong giới hạn cho phép ko như bạn, bánh bèo

  2. user
    Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước) Trả Lời

    Tr ơi đm cây vs lúc gặp nguy sao ko chui vô ko gian bị điên à r xong bị thư sắp chết tình tiết thiếu lô rích quần què v dù chấp niệm bên công thế nào thì cx pk lo cho tính mạng của mk chớ m chớt r công ko khổ chắc tác giả muốn cho tình tiết gay cấn mà t đọc t chỉ tức ói máu ra thôi ( chương 67) đọc từ đầu tới h thấy cx tậm đc nhg đọc đến đây là tức éo bt ns j 1*

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      Thì có ai khi yêu là bình thường đâu vả lại mấy truyện như này logic chỉ có 1/4 thôi. Nên đọc phải có tâm trạng thoải mái chứ bạn đang phát cáu xong đọc rồi chửi như thế thì ai dám vào đọc truyện nữa:/

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Lúc đầu đọc t Cx thấy bình thg ok phết sống đọc đền đoạn ý là phát bực luôn ý bt là công thụ yêu nhau nhg mà sao thụ cứ kiểu toàn lm khổ công thôi đã sống một kiếp r thì kiếp này đáng lẽ pk yêu công hơn Cx như để công với lo lắng hơn chứ t thú đằng này sống lại công còn khổ vs mệt mỏi hơn hẳn ổng mà bị bệnh tim chắc chết lâu r tóm lại t là t thấy cái tình tiết ko lô rích mà thiết lập nhân vật thụ Cx chả ra lm sao chán nếu ai mà ko thk kiểu này thì né liền nhé ko đọc xong lại mắc bực mk thui

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Ủa trốn ko gian sau bạn chẳng lẽ giờ đang trong tình thế nguy hiểm cái hèn nhát trốn bỏ ngiu ngoài hả trong khi không gian ko thể để ng khác bít cũg ko thể đem ng sống vô đã hứa bảo vệ công còn bị ám ảnh kiếp trc vì cứu mik nên công phải chết nữa ông sốg lại là vì công mà với lại giờ chẳng lẽ nguy hiểm cái trốn ko chiến đấu để mik mạnh hơn à tính mạng của mik quan trọng nhưng ng ngoài cuộc mới hỉu rõ nhất là trog tình thế như vầy

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Dù có liên lụy đến công thì làm sau công có mệt hg có quạu ch r bn thất ng iu bn bệnh này kia ko lo lắng à huốg chi ngay từ đầu bn ko đọc xuất thân của thụ là gì à ko bít thụ bị bệnh từ nhỏ à thụ ch từg cố gắng khiến mik mạnh mẽ hơn à hơn nữa thụ nếu ko có thụ thì mn còn sống sau

      user
      Cỏ Nhỏ (2 năm trước)

      Hở nguy hiểm cái suy nghĩ chỉ cần mik trốn ko gian mik sống thì công sẽ ko lo ủa r vô ko gian r cái tình hình ở ngoài như nào công còn sống hay chết có binh thương nguy hiểm hg quái vật có mạnh hg mn có đánh lại hg hg bít j lun cái gì cũg phải ỷ lại mik có ko gian nên phải thế này thế kia à lo cho tính mạng mik cái tính mạng công bỏ mik ko cần lo tới vì mik sợ công lo r khổ=)))

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Cái t ns ở đây là có pk là thụ bị bệnh liên luỵ công đâu t cx bị dâu dạ dày t cx bt nó khổ thế nào nhg cái t ns là đáng lẽ ra khi nguy hiểm đến tính mạng thì nên vào ko gian để tránh việc bị thw như thế thì công sẽ yên tâm chiến đấu hơn mà cx an toàn cho thụ đấy bn đọc bạn cx bt là thụ suýt chết đấy thôi lm thế thì thụ vừa bị thw mà công càm bị phân tâm vs trốn trong ko gian ko có j là hèn nhát cả đấy ng ta gọi là sách lược đấy hiểu ko con ng pk co đc duỗi đc lúc nào mà cx khăng khăng một mục thì chỉ có rước hoạ vào thân nếu mà thụ ko muốn công gặp nguy hiểm thì tốt hơn là nên vào không gian để công ăn tâm

      user
      Hủ Tiếu Bánh Bèo (2 năm trước)

      Hình như chúng ta ko cùng mạch não hay sao ấy t ko ns chuyện đánh nhau vs quáy vật maf là chuyện thụ bị bắt để lấy tinh thạch cơ còn chuyện đánh nhau vs quái vật t ko ns cái đáy t hiểu

      user
      Lou Yi (2 năm trước)

      WTF sách lược con người!? Bạn ko phải người trong tình cảnh đấy thì biết làm sao đc? nếu mà như bạn nói là thụ trốn vào ko gian cho công yên tâm nhưng thụ ko trốn là bt vì sao ko? Là bởi vì người ta muốn chiến đấu cùng người mình thương, bạn có người mình yêu rồi thì sẽ hiểu. À bạn thc nhà nội à hay thích cường thụ? Nếu bạn thích cường thụ thì lúc đầu nên nhắn hỏi everyone là :" Thụ trong này là cường hay nhược vậy?" chứ đằng này......................................................................:/ thôi chả buồn nói với những người như bạn, bạn y như con bạn cũ của tôi:/

  3. user
    Tiểu lưu manh bán manh (3 năm trước) Trả Lời

    Đúng đó ,giống em nè hay bỏ bữa sáng nên cũng hay đau bụng nên chỉ ngồi đc một chỗ thui nè `^` hừ !!!!

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→