Chương 51: Kho Quân Dụng Của Nguyệt Đầu Trấn

Nguyệt Đầu Trấn trải qua một đêm không hề yên tĩnh.

Sáng hôm sau.

Nguyễn Hạ và đám huynh đệ “kém cỏi” của hắn tập trung đầy đủ ở nhà ăn trong tòa lầu lớn. Chờ đợi hơn một giờ đồng hồ mới thấy Kha Hùng ôm eo Trần Tiểu An thong thả bước xuống lầu.

Nhìn dáng đi cứng nhắc của Trần Tiểu An và nụ cười rạng rỡ của con sói già háo sắc nào đó, mấy chục con cẩu độc thân đều cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen phành phạch bay qua. Lúc Kha Hùng đi ngang, vô số tiếng mắng mỏ vang lên, dù cực nhỏ nhưng với đôi Kim Nhĩ của người nào đó vẫn nghe được không sót một chữ.

“Cầm thú”

“Không biết xấu hổ”

Kha Hùng: “...”

Mẹ nó. Oan hơn thị nở. Trần Tiểu An và hắn mặc dù ngủ chung một phòng nhưng hoàn toàn trong sáng. Trần Tiểu An phải đỡ thắt lưng là do nửa đêm thức giấc, không thấy bóng dáng “bạn cùng giường” nên vội vàng tìm kiếm mới dẫn đến trượt chân.

Trần Tiểu An được dìu ngồi xuống chiếc ghế do Nguyễn Hạ ga lăng kéo sẵn. Quách Ngữ nhanh chóng chỉ huy một đám quân nhân mang bữa sáng dọn lên.

Hài lòng nhận lấy bát mì nóng hổi từ tay Tiểu An, Kha Hùng lơ đễnh nói:

“Hôm qua mọi người đến khu nghỉ dưỡng ở phía Nam.”

“Có đi nhưng chưa kiểm tra hết. Đυ.ng phải nhóm của Tề Lâm.”

“Hôm nay lại đến đó đi”

Nguyễn Hạ ngẩng đầu lên lại thấy Kha Hùng tựa tiếu phi tiếu nhìn lại. Suy nghĩ một chút, hắn liền đồng ý.

Ba mươi phút sau, một đoàn xe rầm rộ từ cổng lớn tòa đại lâu xuất phát. Nguyễn Hạ, Trần Tiểu An, Ngô Tiểu Bảo – ba người cùng ngồi trên chiếc Hummer của Kha Hùng. Lúc đi ngang qua căn cứ tạm thời của mấy người bên thành phố E, cả bọn vô thức ngoái đầu nhìn lại.

Kha Hùng nhìn thấy cảm xúc của Nguyễn Hạ qua kính chiếu hậu, không khỏi tò mò.

“Ân oán của anh và Tề Lâm là thế nào?”

“…”

“Tên đó thật sự giành gái với anh à? Lẽ nào em đoán bừa mà trúng thật?”

“Trúng cái đầu nhà cậu. Sao cậu cứ dông dài còn hơn phụ nữ thế?” – Nguyễn Hạ cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Em thấy tên đó rất được. Muốn kết giao. Dù sao hai căn cứ cũng cùng một thành phố.”

“Hắn là em rể của ông đây” — QUẢNG CÁO —

“Hả?”

Kha Hùng ngạc nhiên. Anh vợ em rể vốn không nên có những biểu cảm phức tạp như họ.

“Là mắt ông bị mù mới giao Tuyết Mai cho hắn. Thằng khốn đó trong ngày cưới lại dùng xe hoa chở theo cô dâu, điên cuồng đuổi bắt một đám cướp. Tuyết Mai chính là bị đồng bọn của đám chó đó gϊếŧ chết. Tề Lâm không bảo vệ được con bé. Mẹ kiếp! Anh hùng rơm thì được cái đếch gì”.

Giọng điệu của Nguyễn Hạ vô cùng chua chát. Hắn hận Tề Lâm, càng hận ông mai là mình.

Trần Tiểu An nghe xong câu chuyện của Nguyễn Hạ cũng có chút thổn thức. Ngô Tiểu Bảo biết chút ít càng chẳng dám nói.



Kha Hùng lắc đầu: “Mạt thế cũng tới. Nghĩ mãi chuyện xưa chi bằng gϊếŧ thêm một đám zoombie gom tinh hạch.”

“Ừ. Nghe cậu”

Dưới sự dẫn đầu của chiếc Hummer, đoàn xe nhanh chóng tiến vào khu nghỉ dưỡng. Nguyễn Hạ nhìn vô số thi thể zoombie trên đất, không khỏi nghi ngờ.

“Nơi này không giống hôm qua”

“Ừ. Là Tề Lâm gϊếŧ.”

“Một mình hắn?”

“Dị năng giả hệ kim cấp ba. Bất ngờ không?”

“...”

Nguyễn Hạ câm họng. Tề Lâm vậy mà là dị năng giả cấp ba. Còn bản thân hắn... càng nghĩ càng xấu hổ.

“Thằng khốn đó cũng đã tới. Chúng ta mò tới đây để đổ vỏ cho hắn à?”

“Hắn suýt nữa bỏ mạng tại đây. Thứ anh muốn, chưa ai đυ.ng vào được.”

Kha Hùng cho xe ngừng lại. Phía sau, đám người Quách Vũ, Lão Hắc và gần ba mươi quân nhân trong đội nhỏ do Nguyễn Hạ chỉ huy cũng lục đυ.c xuống xe.

Nguyễn Hạ ra lệnh cho thuộc hạ đi kiểm tra những căn tiểu viện mà hôm qua họ chưa kịp khám xét. Bản thân hắn dẫn theo Ngô Tiểu Bảo chung một hướng với Kha Hùng, Trần Tiểu An. Thỉnh thoảng, vài con zoombie cản đường đều bị bọn họ phẩy tay tiêu diệt.

Kha Hùng đứng trước một căn tiểu viện không có gì nổi bật. Hắn lấy ra Huyết Chiến Đao, chém mạnh một phát vào cánh cửa khép kín.

Rầm…

— QUẢNG CÁO —

Một tiếng động thật lớn vang lên. Hai cánh cửa gỗ dày mấy tấc vỡ toang. Vài con zoombie cấp một chen chúc vọt ra ngoài.

Huyết chiến đao vẽ vào không khí một đường cong màu đỏ. Đám zombie chưa kịp đến gần đã đùng đùng ngã xuống. Đầu lâu lông lốc lăn ra.

Kha Hùng dẫn đầu bước vào bên trong. Giữa lúc Trần Tiểu An và Ngô Tiểu Bảo đi tìm kiếm thực phẩm cùng nước uống đóng chai. Hắn lôi kéo Nguyễn Hạ mò xuống hầm rượu, thu đi một số lớn rượu vang lâu năm.

“Anh còn tưởng là mấy thứ đồ chơi kia”

“Đúng chuẩn vang Pháp. Anh không thật không cần?”

“Cậu uống một mình không sợ chết sặc?”

Nguyễn Hạ cười cười. Tiện tay vơ lấy vài vò. Lại không chỗ cất, cuối cùng cũng phải gửi vào không gian của người nào kia.

Từ tiểu viện ra ngoài. Bốn người liền đi tới trước một nơi có thiết kế vô cùng đặc biệt ở tận cùng khu nghỉ dưỡng. Ngô Tiểu Bảo cảm thán.

“Khu nghỉ dưỡng lại xây dựng nhà tang lễ. Đám đại gia sống tại nơi này chu đáo thật.”

“Thứ mọi người đang tìm có thể ở bên trong.”

Kha Hùng nói xong, hăng hái mở đường. Bốn người băng qua hoa viên đã tàn úa, nhanh chóng tiếp cận với lễ đường. Nguyễn Hạ bắn ra vài mũi tên bằng băng, gϊếŧ chết mấy con zoombie lắc lư đi tới. Đoàn người vừa săn quái vừa đi thẳng tới nhà hỏa táng số 1.

Bỗng nhiên. Lỗ tai Kha Hùng vừa động, hắn hét lớn.



- Cẩn thận!

Mọi người vừa được báo động, nháy mắt đã làm xong tư thế chiến đấu, chăm chăm nhìn vào cánh cửa của nhà hỏa táng.

Một bóng trắng mang theo mùi xú uế tanh tưởi ập đến. Mấy cái vuốt nhọn hoắc nhuốm đầy chất độc hướng thẳng đến yết hầu của Kha Hùng đang đứng chắn trước mặt mọi người.

Huyết Chiến Đao lập tức chém ra nhưng cảnh tượng con zombie bị chém làm đôi không hề xuất hiện. Bóng trắng lóe lên rồi biến mất khi lưỡi đao còn cách nó chưa đầy năm xăng ti mét.

“Zoombie biến dị về tốc độ. Dùng súng bắn. Đừng để nó có cơ hội áp sát bản thân”

“Tiểu Ngô, coi chừng bên phải cậu.”

Ngô Tiểu Bảo rút súng ra nhưng tốc độ lên đạn của hắn còn chậm hơn thứ quái vật biến dị kia. Không nhờ Kha Hùng kéo một cái thì nguyên bả vai của hắn đã bị xả xuống.

Nguyễn Hạ cũng vung ra mũi tên bằng băng nhưng không thể khiến đầu zoombie biến dị mảy may bị tổn thương.

Hai cánh tay của Trần Tiểu An bắt chéo trên đỉnh đầu rồi vòng xuống. Một quả thủy cầu xuất hiện, bao bọc lấy cơ thể. Cô biết sức chiến đấu của mình không tốt, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân để không gây ảnh hưởng cho Kha Hùng. — QUẢNG CÁO —

Nguyễn Hạ và Ngô Tiểu Bảo lưng đối lưng cảnh giác bốn phía. Con zoombie muốn đột kích họ, lại liên tục bị mũi tên bằng băng của Nguyễn Hạ cản trở. Nó gầm lên giận dữ. Chuyển mục tiêu qua phía Kha Hùng.

“Tự tìm chết.”

Huyết Chiến Đao vung ra, con zoombie biến dị xoay đầu bỏ chạy. Kha Hùng vận dụng Kim Tốc dưới chân, chỉ nháy mắt đã đuổi kịp nó. Ánh sáng đỏ lần nữa lóe lên. Một cái đầu lâu thối nát vẽ lên không trung một đường con rồi rớt xuống.

Viên tinh hạch màu xanh nhanh chóng bị móc ra, được Trần Tiểu An rửa sạch rồi thu lại.

Cũng may, tiêu diệt được con zoombie này, nhà hỏa táng số một cũng chẳng còn con quái vật biến dị nào nữa. Nhóm bốn người thuận lợi vào trong.

Nhìn hai cánh cửa bằng hợp kim khép kín. Kha Hùng nhếch môi cười, vỗ vỗ vai Nguyễn Hạ, nửa thật nửa đùa lên tiếng:

“Đến. Ai mở cửa người đó có quyền vào trước”

“Dẹp cái bộ mặt giả dối của cậu. Nhìn anh!”

Nguyễn Hạ liếc hắn một cái rồi từ từ đi tới cạnh bên cánh cửa. Hắn chậm rãi cho tay vào túi áo, lấy ra một thiết bị hình hộp, nhỏ bằng lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên hộp điện tử của cánh cửa.

Bụp…

Một tiếng nổ nhỏ vang lên.

“Móa. Lão tử hận thứ đồ chơi có tên công nghệ!”

Kha Hùng đen mặt nhìn hai cánh cửa kim loại từ từ mở ra. Đập vào mắt của họ là từng thùng từng thùng gỗ to lớn, chất chồng lên nhau. Ngô Tiểu Bảo hưng phấn phát điên rồi.

- Oh shit!

Ngô Tiểu Bảo hét lên một tiếng rồi dùng vận tốc ánh sáng mà vọt vào bên trong. Mấy thùng gỗ nhanh chóng được khai mở. Từng trương súng mới toanh, phát ra mùi sắt nhàn nhạt khiến máu huyết của hắn sùng sục sôi trào.

Trần Tiểu An nhìn người đàn ông đứng khoanh tay dựa vào tường, bộ dáng lười biếng như thoát khỏi hồng trần, tò mò hỏi:

“Anh không muốn?”

“Không phải không muốn. Nhưng so với chúng ta, căn cứ của Nguyễn đại ca càng cần thiết hơn”. – Người nào đó vô cùng quân tử đáp lại.