Nhà hàng nhỏ trong khách sạn.
Kha Hùng và trợ lý đang dùng điểm tâm thì bị một cơn gió lốc từ phía sau quét tới. Nháy mắt, hắn bị người trấn áp, nhét vào chiếc xe chống đạn, đưa thẳng tới trường tập bắn của thành phố C.
Chiếc hummer còn chưa ngừng bánh hẳn đã bị một trung đội bao vây. Một người trong số đó kích động hét lên.
“Đến. Đến. Lão đại đã dẫn người đến”
“Móa. Tránh ra. Vây kín thế không sợ người ta bị dọa à?”
“Bị dọa cái rắm. Sỉ nhục thần tượng của lão tử. Lão tử đánh chết cha mi”
“Cha của ông chết lâu rồi. Đếch sợ.”
Đám đàn ông nhí nhố mắng iu đánh vỡ hoàn toàn hình tượng của đội quân thiết huyết. Hơn ba mươi người nhanh chóng dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi riêng.
Kha Hùng đỡ trán nhìn người kẻ đã bắt cóc mình đang ngồi trên ghế lái.
“Đám diễn viên hài này là thuộc hạ của anh?”
“Ha ha”
Nguyễn Hạ vô ngữ. Mặt mo mất hết, rất không muốn nhận thân với bọn não tàn ngoài kia.
Kha Hùng cười cười, đẩy cửa xe bước ra, ánh mắt lạnh nhạt quét về hai hàng quân nhân phía trước.
“Kha ảnh đế. Có thể chụp chung một tấm hình làm kỷ niệm được không?”
Một vị huynh đệ đứng gần Kha Hùng nhất hít sâu lên tiếng. Đám huynh đệ còn lại trợn mắt nhìn hắn, trong lòng đều mắng to hai chữ: “Vô sỉ”.
Đối với fan hâm mộ, Kha Hùng trước giờ không làm kiêu. Hắn khẽ gật đầu rồi cứ thế đứng yên chờ đối phương dán tới. Kha Hùng mắt nhìn thẳng camera của điện thoại, cười.
“Tách”
Quân nhân không được chụp hình ngơ ngác nhìn nhau: “Vậy là được hả?”
Nguyễn Hạ bưng lấy mặt già của mình tự kiểm điểm. Có lẽ ngày thường hắn đàn áp thuộc hạ dữ quá nên bị nghiệp quật. Binh lính tinh nhuệ ai nghe cũng sợ không ngờ còn có một mặt ngây thơ phát hờn thế này.
Nhìn thấy đồng đội thuận lợi chụp ảnh lưu niệm cùng thần tượng, ý đồ ké fame của đám người còn lại liền rục rịch. Nguyễn Hạ hốt hoảng nhào lên.
Kha Hùng bị Nguyễn Hạ kéo thẳng đến sân tập bắn mục tiêu di động. Một cây súng trường nhanh chóng được nhét vào tay hắn.
— QUẢNG CÁO —
“Thế này là sao?” Kha Hùng ngu ngơ hỏi.
“Mẹ kiếp. Cậu không coi anh là huynh đệ. Nếu đêm qua, đám người A Ngô không đến đây, không thấy được đoạn phim mà cậu thi đấu với tên Lê thiên vương, Lý thiên vương gì đó rồi loạn truyền trong đơn vị. Anh còn không biết tài thiện xạ của cậu. Tóm lại, hôm nay, cậu phải thị phạm lại một lần để cho đám kém cỏi này nhận ra họ phế vật đến đâu”
Đám kém cỏi bị xưng là phế vật: “...”
Lão đại đây là muốn bọn hắn không thể ngẩng đầu làm người.
Kha Hùng thay đám thuộc hạ của Nguyễn thiếu tướng mặc niệm hai giây. Sau đó, hắn cũng chiều theo yêu cầu của Nguyễn Hạ. Nâng súng lên, lần nữa biểu diễn tuyệt chiêu mười viên đạn xuyên qua một lỗ.
Đám quân nhân nín thở, mắt không dám chớp chờ thần tích tái hiện, ai ai cũng hâm mộ cực kì.
Quân đội không thiếu tay súng thiện xạ. Nhưng để có thể dùng thời gian ngắn nhất để mười phát đều bắn trúng hồng tâm của mục tiêu di động thì chỉ tìm mòn gót không ra. Huống chi, người bắn còn là một đại minh tinh.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Kha Hùng hạ súng, quay đầu nhìn Nguyễn Hạ. Ai dè, thiếu tướng trẻ chả buồn ngó tới bản mặt đắc ý đáng đánh đòn của hắn mà cứ nhìn chằm chằm vào tấm bia đang di chuyển lại gần.
Rầm… rầm… rầm…
“Đám kém cỏi” cũng nhào tới, chen lấn nhìn vào lỗ đạn nhỏ xíu trên hồng tâm của tấm bia.
“Ế. Có đúng một lỗ đạn nì”
“Mắt lão tử không bị mù”
“Mẹ nó. Đây là quái vật. Không phải người”
Nguyễn Hạ: “...”
Kha “quái vật” Hùng: “...” Tự dưng bị mắng. Khó chịu ghê!
Đám kém cỏi của Nguyễn Hạ hưng phấn đến chết rồi. Bọn họ tranh giành tấm bia, rủ nhau chạy tới phòng quan sát lấy đoạn phim đem về đơn
vị. Nguyễn Hạ vội đuổi theo.
Kha Hùng nhìn sân tập bắn chỉ còn lại một mình hắn, cảm giác vô cùng thất lạc.
Chưa đầy một khắc. Nguyễn Hạ lại dẫn theo “đám kém cỏi”, lần nữa xuất hiện. Ánh mắt người nào người nấy nhìn Kha Hùng đều hiện lên mấy chữ “điên cuồng” và “nồng nhiệt”.
Nguyễn Hạ vỗ vai của Kha Hùng, lên tiếng:
— QUẢNG CÁO —
“Cậu làm thế nào mà được như vậy?”
“Anh chỉ cần xem tấm bia là kẻ thù gϊếŧ vợ, gϊếŧ con anh là được”.
Nguyễn Hạ: “…”
Đám kém cỏi: “…”
“Cậu đang nói giỡn?”
“Thật hơn bộ quân phục anh đang mặc trên người”
“Bây giờ anh mới hiểu. Thì ra, biếи ŧɦái không đáng sợ. Mà kẻ biếи ŧɦái có vẻ ngoài đầy văn hóa như cậu mới thật sự đáng sợ”
“...”
Nói thật nhưng chẳng ai tin. Cuối cùng, vì không chịu nổi sự tra tấn thần kinh của đám người đang bất chấp tất cả mà truy cầu “đại đạo”, Kha Hùng đành phải giải thích sơ qua về cách thức canh chỉnh thời gian cùng quỹ tích chuyển động của cả tấm bia và viên đạn.
Đám quân nhân vây chặt lấy Kha Hùng nuốt từng câu từng chữ của hắn. Sau đó, từ từ cũng tản ra, mạnh người nào người nấy luyện tập.
Kha Hùng đường đường chính chính bị bắt cóc trọn một ngày.
…………………………………………………………………………..
Thành phố E tồn tại như một sự khác biệt hoàn toàn trong toàn lãnh thổ nước Z. Dân cư thưa thớt, núi non hùng vỹ, rừng rậm cũng khá nhiều. Nhờ vậy mà môi trường ít bị ô nhiễm, hít thở cũng dễ hơn.
Trần Tiểu An ngồi trên ghế lái phụ, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
“ Hùng Ca. Thành phố E quá nhiều rừng núi. Nếu tất cả thực vật đều biến dị, e là...”
“Cầu phú quý trong nguy hiểm. Chưa nghe qua à?”
“Biết vậy”... Trần Tiểu An vẫn một bộ dáng sầu lo.
“Chuyện gì cũng có tính chất hai mặt của nó. Dân số của nơi này chỉ bằng một phần năm so với thành phố A. Điều này cũng đồng nghĩa sẽ ít zombie hơn. Đám động thực vật biến dị cũng đáng sợ. Tuy nhiên, thực lực tuyệt đối sẽ quyết định tất cả. Mọi người cần nỗ lực hơn.”
Kha Hùng hiếm thấy nói nhiều, khiến mấy người trong xe có chút yên tâm.
Kha Hùng chỉ cho Trần Tiểu An đánh dấu tất cả những con đường có nhiều cửa hàng, quầy nhiên liệu. Chiếc hummer chống đạn chậm rãi chạy tới vùng đất đá vôi. Nhìn tường thành sừng sững vây lấy toàn bộ căn cứ, bọn người Chu Phong có cảm giác tim mình đập chậm lại mất vài nhịp.
Phương Thúc Mạnh đã cho người xây xong tường thành cùng với cổng và hai chốt canh. Nguyên vật liệu đều là sắt thép, bê tông. So với căn cứ quân sự chính quy, cũng chỉ có hơn chứ không kém. Hoành tráng đến choáng ngợp. Kha Hùng rất hài lòng với hiệu suất làm việc này. — QUẢNG CÁO —
Chiếc Hummer quen cửa, quen nẻo, lái thẳng vào trong.
Quản lý công trường là Trương Đại Kim vội vàng ra đón. Nhìn thấy đám người tiền hô hậu ủng bên cạnh đại boss, rất ngạc nhiên.
“Kha ảnh đế đây là đưa người nhà đến tham quan phim trường”.
“Ừ. Cho bọn họ quen một chút”
Kha Hùng giới thiệu cho Trương Đại Kim cùng đám người Tiểu Chu làm quen với nhau.
Kha Hùng để quản lý công trường đi làm việc của hắn. Kha Hùng tự thân dẫn người nhà đi tham quan hang ổ của bọn họ.
Bởi vì nơi này không có nguồn nước. Cho nên Kha Hùng yêu cầu tập đoàn Hồng Thịnh xây dựng bốn bồn chứa nước thật lớn ở bốn phía đông tây nam bắc. Mỗi ngày đều có xe bồn vận chuyển nước từ nhà máy nước mang đến. Vừa phục vụ cho việc xây dựng, vừa phục vụ cho nhu cầu sinh hoạt của nhân công.
Khu lều trại dã chiến tập trung hết ở hướng bắc. Đối với công nhân xây dựng, họ dùng nhà tắm, nhà vệ sinh di động. Còn đối với hai tòa đại lầu trong phim trường, mỗi một căn phòng đều sẽ có nhà vệ sinh riêng.
Kha Hùng kiểm tra thật kỹ. Chỉ ra từng chỗ chưa phù hợp, cần phải sửa đổi. Quản lý Trương vội vã ghi nhận.
Hết giờ làm việc. Kha Hùng rất hào phóng, ký một tờ chi phiếu thật lớn để Trương Đại Kim dẫn theo toàn thể công nhân ra bên ngoài, liên hoan một bữa. Trùng hợp, ngày mai là chủ nhật, bọn họ không phải làm việc. Có thể chè chén suốt đêm.
Chu Phong nhìn đoàn người hớn hở leo lên xe chạy ra khỏi cổng phim trường, xót xa buông một câu đầy chất xám.
“Đôi lúc, vô tri mới thật sự là hạnh phúc”
“Cậu có thể chạy theo, nói với họ: Tận thế sắp tới rồi”
“Ặc. Em chưa nói gì cả”
Tiểu An và hai anh em nhà họ Quách bụm miệng cười.
Kha Hùng lười để ý tới Chu đại quản gia thỉnh thoảng cứ lên cơn động kinh, chỉ vào tòa đại lâu đã xây dựng được một phần ba, ưỡn ngực khoe:
“Đây chính là Trung tâm chỉ huy của căn cứ. Nhà mới của tất cả chúng ta”