Edit by Chang
“Này, Lâm Tiêu Vũ, đầu óc mày để trang trí sao, thế mà lại đi cùng đồ xấu xí Tô Lạc Ương kia!” Trong ký túc xá truyền đến giọng nói của cô gái!
Tô Lạc Ương đứng trước cửa, mày nhíu lại. Đang định đẩy cửa ra thì nghe thấy giọng nói quật cường của Lâm Tiêu Vũ: “Lạc, Lạc Ương không phải đồ xấu xí, không phải đồ xấu xí!”
“Ha, không phải xấu xí thì là gì, chẳng lẽ là mỹ nữ!”
“Đúng thế, ha ha ha ha, ha ha ha!”
Đột nhiên “Phanh” một tiếng, cửa lập tức mở ra!
Tô Lạc Ương khoanh tay trước ngực, dựa nửa người vào cửa: “Mấy con chó điên này từ đâu tới thế, không nổi điên trong phòng mình mà chạy đến phòng người khác làm ồn ào thế!”
Ba cô gái kia lập tức hoảng sợ, nhìn thấy Tô Lạc Ương thì sắc mặt trở nên xanh mét, căng giọng quát: “Tô Lạc Ương, mày nói ai là chó thế!”
Tô Lạc Ương giơ tay xoi xoi lại lỗ tai, vẻ mặt lười biếng, không cho là đúng: “Ai đang gào lên chính là chó!”
Ba cô gái kia bị Tô Lạc Ương làm cho điên lên, tức giận nhào đến trước mặt Tô Lạc Ương giơ tay muốn đánh cô, nhưng vẫn bị cô nghiêng người tránh thoát. Cô chỉ vào camera trên hành lang, nhướng mày nói: “Các người thật sự muốn đánh tooi? Nếu tôi bị đánh, cái này chính là chứng cứ đấy, mấy người đã chắc chưa?”
“Mày…” Ba nữ sinh kia nhìn thấy camera trên đầu, nghĩ đến làm lớn chuyện này thì bọn họ cũng không có kết cục tốt. Nháy mắt không còn chút khí thế, cuối cùng vẫn thở phì phò rời đi.
Sau khi ba người kia rời đi, Tô Lạc Ương vội vàng bước vào, lúc thấy Lâm Tiêu Vũ không bị thương, trái tim lúc này mới thả lỏng.
Thấy dáng vẻ giận đỏ mặt của bé con, Tô Lạc Ương lại cảm giác giận sôi máu: “Tật xấu thẹn thùng này của cậu cũng nên sửa đi, bị người ta ức hϊếp mà cũng không biết gọi người sao?”
“Bọn họ là bạn cùng phòng trước kia của tớ, tớ, tớ…”
Tô Lạc Ương phất phất tay: “Thôi, càng nghe càng sốt ruột!”
Tô Lạc Ương đi qua nhặt sách vở bị những người kia làm rơi đầy đất. Mấy người này không tìm được cô, cuối cùng phát hỏa trên sách vở trên bàn.
Nhìn dáng vẻ Tô Lạc Ương ngồi xổm trên đất nhặt sách, Lâm Tiêu Vũ cắn chặt răng: “Sau này tớ sẽ không để bọn họ vào đây, nếu còn đến nữa, tớ sẽ đuổi bọn họ đi ra ngoài!”
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ương nghe thấy cô ấy nói một câu dài mà không lắp bắp, khuôn mặt cô hơi ngẩng lên. Có đôi khi nhóc con này cũng rất có dũng khí, chỉ cần bồi dưỡng cho tốt, danh hiệu ca sĩ nổi tiếng này hẳn sẽ không thoát được.
Tô Lạc Ương dọn sách xong, sau đó đi qua vỗ vỗ đầu Lâm Tiêu Vũ, vẻ mặt nhà tôi có con gái mới lớn: “Vậy là đúng, con gái nếu không biết bảo vệ mình thì sẽ chỉ bị ăn hϊếp thôi.”
Dứt lời, Tô Lạc Ương nằm nhào trên giường, tiếp tục nói: “Lúc trước cũng vì tôi quá yếu đuối nên mới bị bọn họ bắt nạt như thế. Mỗi người đều có cơ hội làm lại chẳng qua cậu có nguyện ý thay đổi bản thân, để mình trọng sinh hay không thôi!”
Con người trải qua những chèn ép bất công mới có cơ hội niết bàn trọng sinh, tất nhiên, chuyện trọng sinh kì lạ đến thế giới này chắc hẳn cũng chỉ có một mình cô.
Lâm Tiêu Vũ đỏ mặt nhìn Tô Lạc Ương, con ngươi tràn đầy vẻ kiên định: “Ừ, tớ biết rồi, Lạc, Lạc Ương, tớ hy vọng mình có thể trở nên lợi hại như cậu!”
“Nào có!” Giọng điệu đùa giỡn của Tô Lạc Ương càng làm mặt Lâm Tiêu Vũ đỏ hơn.